Tô Đại Trân nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra từ nhỏ đến lớn, nhận ra rằng sâu thẳm trong lòng mình luôn đầy ắp sự bất an và sợ hãi. Vì chưa từng được ai quan tâm và yêu thương nhẹ nhàng, cô ta đã luôn cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì mình có thể, dù là sự khẳng định từ cha mẹ hay tiền bạc.
Nhưng Tô Đại Trân cảm thấy trước đây mình không hề hạnh phúc, cũng không biết làm thế nào để trở nên hạnh phúc...
Vì vậy cô ta đặt tầm nhìn lên người nữ chính trong cuốn sách – em họ của cô ta, Tô Dĩnh.
Tô Đại Trân nghĩ rằng vì Tô Dĩnh chỉ dựa vào ký ức mà có thể lật ngược tình thế, chắc chắn cô ấy phải rất thông minh. Chỉ cần mình bám theo Tô Dĩnh thì chắc chắn sẽ học được cách trở nên hạnh phúc, học được cách sống tốt hơn, như vậy oán hận của cô ta cũng sẽ được xóa bỏ một cách hợp lý.
Chỉ có điều làm thế nào để bám dính lấy Tô Dĩnh thì Tô Đại Trân vẫn chưa nghĩ ra...
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, khi hôm qua Tô Đại Trân lại một lần nữa ngất xỉu, cô ta nghe thấy trong trạng thái ý thức, mẹ cô ta – Tô nhị đại nương đang nói với anh trai cô ta – Tô Đại Nghiệp rằng mùa xuân năm sau sẽ gả cô ta đi?
Đồ đàn bà già khốn nạn! Bà có còn xứng đáng làm mẹ không? Cô ta còn chưa đến 16 tuổi mà!!
Vì vậy Tô Đại Trân biết rằng mình không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà toàn những kẻ phản diện này nữa, cô ta phải hành động ngay lập tức.
Nhưng khi hôm nay thực sự gặp lại em họ, người được gọi là nữ chính trọng sinh Tô Dĩnh, Tô Đại Trân lại có chút do dự...
Tô Đại Trân không chắc liệu những điều trước đây mà cô ta trải qua đều chỉ là ảo giác hay là thật sự tồn tại.
Dù gì thì đầu óc cô ta cũng bị tổn thương...
Hơn nữa những điều như thế giới trong sách nghe thật quá khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy Tô Đại Trân quyết định thử thăm dò Tô Dĩnh và nghĩ ra một câu hỏi mà cô ta cho rằng rất có ý nghĩa.
Hầu hết mọi người trong thôn, bao gồm cả Tô đại bá và Tô nhị đại nương đều cho rằng học hành không có ích.
Nhưng Tô Đại Trân đã từng thấy thanh niên trí thức mới đến tóc thường vuốt ngược, người rất ồn ào, thường tìm một nơi yên tĩnh ở sau núi để đọc sách một mình. Sau khi đọc xong, cô ta còn quý trọng cuốn sách đến mức gói lại rất kỹ càng trước khi cất đi.
Vậy nếu em họ Tô Dĩnh của cô ta trả lời rằng học hành có ích thì điều đó có nghĩa là Tô Dĩnh thật sự trọng sinh, vì nếu không thì sao cô ấy có thể có suy nghĩ giống như thanh niên trí thức đến từ thành phố.
Ngược lại, nếu em họ cô ta trả lời giống như những người khác trong thôn rằng học hành không có ích hoặc trả lời một cách lấp lửng thì điều đó có nghĩa là tất cả mọi chuyện chỉ là ảo giác của Tô Đại Trân.
Nhưng Tô Đại Trân không ngờ... câu trả lời của Tô Dĩnh lại là một điều mà cô ta không thể nghĩ ra nổi!
Vì vậy Tô Đại Trân lập tức nhận ra rằng – mọi chuyện mà cô ta từng trải qua đều là sự thật!!
Sau đó cô ta đột nhiên ngừng suy nghĩ và ngất xỉu một lần nữa...
Thời gian quay trở lại hiện tại, tất cả chị em Tô Dĩnh cùng với Ninh Quyên đứng trước cổng đều rất sốc.
Trong đầu mọi người chỉ nghĩ: Trời ơi, người này không phải cố ý ngã để đòi bồi thường tiền đấy chứ???
Nhưng người đã ngất xỉu nằm đó, không thể bỏ mặc được vì vậy Tô Dĩnh vội vã chạy sang nhà hàng xóm gọi người, nhờ anh Ngọa Long Diêu Tam Giang đẩy xe đưa Tô Đại Trân đến trạm y tế.
Rất nhanh chóng, một đám đông ồn ào đã kéo đến, bao gồm cả những người hàng xóm rảnh rỗi và cả Lưu Lan Hương – người vừa ngồi trong nhà làm việc may vá, tất cả đều đi cùng vì sợ rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Tô Đại Trân thì sẽ liên lụy đến nhà họ...
Nhưng có một người, không, có một đứa trẻ lại có vẻ khác với những người đang sốt ruột kia, trong mắt nó ngoài sự kinh ngạc, còn hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc!