Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 514



Đôi mắt Tô Đại Trân đỏ ngầu, cô ta đ.â.m ngã Tô đại nương xuống đất rồi ngồi lên người bà ta, bắt đầu đ.ấ.m đá loạn xạ.

Tô Đại Trân hét lên trong tuyệt vọng: "A a a! Tôi sẽ g.i.ế.c bà! Tôi sẽ g.i.ế.c bà!! Tôi không đê tiện! Tôi không đê tiện! Tôi không sinh ra để làm trâu ngựa!! Chính bà mới đê tiện! Sao bà không c.h.ế.t đi!!! Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo..."

Những bất công mà cô ta phải chịu từ khi sinh ra, những oán hận dồn nén trong lòng bấy lâu, nỗi ấm ức và sợ hãi đã tích tụ trong nhiều năm, tất cả đều bùng nổ cùng một lúc.

Hơn nữa hôm nay Tô đại nương đã động đến điều mà Tô Đại Trân không thể chịu đựng nhất—niềm hi vọng về tương lai.

Đối với Tô Đại Trân, việc được ở lại nhà Tô Dĩnh là niềm hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai. Nhưng hôm nay Tô đại nương lại làm ầm lên như vậy, không chừng cô ta sẽ bị đuổi ra ngoài!

Trước đây dù rất hận gia đình nhưng vì biết rằng cuối cùng những kẻ phản diện đều sẽ nhận báo ứng, Tô Đại Trân không định làm điều gì thừa thãi, chỉ chờ đến cuối cùng để cười nhạo họ.

Nhưng vào thời điểm này, Tô Đại Trân thật sự không thể chịu đựng nổi nữa...

Lần đầu tiên trong đời, cô ta lấy hết can đảm để phản kháng - đối mặt với mẹ mình, người đã sinh ra nhưng lại không đối xử tốt với mình.

Tô Đại Trân vừa đánh vừa khóc nức nở: "Tại sao, tại sao, tại sao!! Sao bà lại sinh tôi ra... sinh ra tôi rồi lại bắt tôi sống khổ sở như vậy... Tôi cũng là con người mà..."

Đang đánh, không biết từ lúc nào có người đã kéo Tô Đại Trân ra rồi đột nhiên cô ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu óc choáng váng và cô ta ngất xỉu tại chỗ, không còn nghe thấy tiếng người xung quanh nữa.

Lúc này cảnh tượng tại hiện trường vô cùng hỗn loạn...

"Nhà Tô đại bá bất động rồi kìa!"

"Có phải bị đánh c.h.ế.t rồi không?"

"Không đâu, còn thở mà! Mau bảo Hồ lão lục đưa lên bệnh viện huyện!"

Nhưng Hồ lão lục: "..."

Hồ lão lục: "Con la của tôi còn đang bị chuột rút đây..."

Còn Tô Đại Điền, người từ đầu đã trốn sau gốc cây để theo dõi giờ đây đã bị dọa đến ngớ người.

Sau khi tỉnh lại, Tô Đại Điền chẳng buồn để ý đến mẹ mình mà lăn lê bò chạy về thôn.

Khi Tô Đại Trân tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta cảm thấy cả người nhẹ bẫng, dạ dày đau như lửa đốt.

Nhìn lên, cô ta thấy Ninh Quyên đang ngồi bên giường làm việc với kim chỉ.

Tô Đại Trân nói: "Ninh Quyên, chị giúp tôi ra ngoài lấy một ít tuyết vào được không?"

Ninh Quyên thắc mắc: "Một... ít tuyết sao?"

Tô Đại Trân nhìn trân trân, không nói gì.

Ninh Quyên đặt kim chỉ xuống, đứng dậy ra ngoài lấy cho Tô Đại Trân nửa bát tuyết.

Tô Đại Trân duỗi cánh tay gầy gò như móng gà ra, nhanh chóng bốc lấy tuyết và ăn mấy miếng to. Ngay lập tức, cảm giác bỏng rát trong dạ dày biến mất.

"Cảm ơn." Tô Đại Trân nói.

Ninh Quyên hỏi: "Cô... không sao chứ?"

Tô Đại Trân rút người vào trong chăn, lắc đầu.

Lần này ngất đi thật kỳ lạ, lúc ngất xỉu trước đây, hồn cô ta vẫn còn có thể ra ngoài, có thể nhìn thấy mọi chuyện xung quanh và nghe thấy mọi người nói chuyện.

Nhưng lần này thật sự như đã ngủ say, không biết gì cả.

Sau khi nằm im một lúc, Tô Đại Trân hỏi: "Mẹ tôi thế nào rồi?"

Ninh Quyên suy nghĩ một lúc rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra sau đó.

Hôm đó chân con la Đại Thanh bị chuột rút, không thể hồi phục, cuối cùng không còn cách nào khác, Hồ lão lục phải chạy về thôn gọi người. Họ dùng xe đẩy lương thực để đưa Tô đại nương lên huyện.

Mà Tô đại nương cũng khá cứng cỏi, lúc đó chỉ bị Tô Đại Trân đánh ngất đi thôi, giữa đường đã tỉnh lại.

Nhưng không thể nói là không sao, bởi vì sau khi bị Tô Đại Trân đẩy ngã xuống đất và bị cô ta cưỡi lên người đánh đập, chỗ xương bị nứt lần trước của Tô đại nương lại bị nứt lần nữa, mà không may cột sống của bà ta còn bị viên đá dưới đất đ.â.m vào.

Bác sĩ nói rằng có thể sau này bà ta sẽ mất khả năng đi lại, tình trạng này dân gian thường gọi là... liệt.

Tô Đại Trân: "..."