Tối hôm ấy, sau khi ăn xong, Diêu Tam Giang cố tình hút hai điếu thuốc, chần chừ hồi lâu mới mang chậu quần áo ra bờ sông. Để tránh bị phát hiện, anh ta đặc biệt chọn một chỗ có bụi sậy rậm rạp che chắn tầm nhìn.
Để làm hài lòng khách hàng lớn, xà phòng giặt đồ từ lâu đã được thay thế bằng loại không có mùi. Lúc này gió không thổi, mọi thứ đều rất kín đáo.
Ban đầu Diêu Tam Giang giặt đồ rất thản nhiên nhưng với bản năng cảnh giác, anh ta nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần.
Diêu Tam Giang không dám nhúc nhích, sợ bị người khác phát hiện. Anh ta từ từ thu hết quần áo vào trong chậu rồi ngồi xổm bên bờ sông, im lặng không phát ra tiếng động.
Khi tiếng bước chân đến gần, tim anh ta đập càng nhanh, thậm chí anh ta đã sẵn sàng nhảy xuống sông để bỏ trốn.
May mắn thay, tiếng bước chân kỳ lạ kia đã dừng lại ở dưới gốc cây lớn gần đám lau sậy. Tuy nhiên những âm thanh phát ra từ dưới gốc cây sau đó lại khiến Diêu Tam Giang kinh hoàng suốt cả cuộc đời.
"Chỗ này ổn rồi chứ? Anh nghĩ chẳng còn ai ở đây nữa..."
"Anh nóng lòng thế à?"
"Đồ quỷ, thật đáng ghét..."
Dù cả hai đều là giọng đàn ông nhưng Diêu Tam Giang đã lập tức nổi da gà.
"Mau lên, anh không thể đợi được nữa, hề hề hề..."
"Tất cả là lỗi của anh, lần sau nhẹ nhàng một chút được không? Nếu không, chúng ta đã không phải ra ngoài thế này..."
"Không phải em hấp dẫn quá sao..."
Diêu Tam Giang: "..."
Diêu Tam Giang: "!!!"
Đây là hai con yêu quái nào vậy?!?!
Những âm thanh tiếp theo càng lúc càng rõ ràng và sống động đến mức Diêu Tam Giang cảm thấy bị sốc tận đáy lòng... Đúng là nghe thì nghe nhưng chưa bao giờ thấy thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói thô ráp nóng lòng: "Em cố chịu một chút đi, anh sẽ xong ngay thôi..."
Giọng nói nhẹ nhàng đầy trách móc: "Lần nào cũng nói thế..."
Âm thanh lạch cạch, lạch cạch vang lên.
Diêu Tam Giang: "..."
Ọe ọe ọe ọe ọe ọe ọe!!!
Có một hiện tượng xảy ra ở con người, đó là khi ai đó thực sự rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên không phải là chạy trốn mà là đứng yên không nhúc nhích, hay còn gọi là bị "đứng hình" vì sợ...
Và đó chính là tình trạng mà Diêu Tam Giang đang trải qua.
Do đó, đáng thương thay, Diêu Tam Giang phải ngồi im tại chỗ, tay ôm cái chậu đầy quần áo bẩn, cúi người bên bờ sông suốt hơn nửa giờ. Dù bắp chân đã bị chuột rút, anh ta cũng không dám di chuyển.
Nhưng hai kẻ không biết xấu hổ kia, nếu định dọa người thì dọa xong rồi biến đi chứ, tại sao lại còn đứng nguyên ở đó để... vuốt ve nhau? Tay đau thì về nhà mà mát xa, sao phải làm phiền người khác thế này chứ!!!
Dù trong lòng vô cùng oán giận và khổ sở, Diêu Tam Giang cũng không dám bước ra đuổi người, vì đối phương là hai kẻ kỳ dị, còn anh ta thì sợ c.h.ế.t khiếp...
Đây không phải là chuyện đánh được hay không đánh được mà là liệu sau này có còn sống nổi không!!!
Thật ra từ lúc nửa chừng, Diêu Tam Giang đã nhận ra một trong hai người là Hách Kiện Tráng, trong lòng anh ta không ngừng mắng chửi: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, mới lúc trước còn xưng anh gọi em với mình, giờ nghĩ lại, ai mà biết được hắn đang che giấu điều gì!!!
Cuối cùng sau khi vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời, Diêu Tam Giang ôm lấy chậu quần áo và chạy thẳng không ngoảnh đầu lại.
Diêu Tam Giang thề, nếu lần sau vì muốn tiết kiệm nước mà lại ra bờ sông giặt quần áo nữa thì anh ta đúng là đồ chó!!!
Sau khi chạy như bay trở lại con hẻm trước nhà Ngũ Lỗi, Diêu Tam Giang dự định ra giếng múc nước ngay nhưng không ngờ lại gặp Ninh Quyên đang đứng chờ anh ta trước cửa nhà Ngũ Lỗi.
Trong tay Ninh Quyên cầm một lá thư đã mở, sắc mặt có chút lo âu.
Diêu Tam Giang có chút lo lắng, anh ta lắp bắp: "Tôi, tôi sẽ giặt xong ngay thôi..."
Nhưng Ninh Quyên chỉ lắc đầu, tiến lại gần tai Diêu Tam Giang và thì thầm điều gì đó.