Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 550



Cuối cùng Tô Dụ và Vương Nha Nha thảo luận nhỏ với nhau, sau đó Tô Dụ lén lút chạy đến bưu điện để gọi điện cho Lưu lão đầu đã trở về Bắc Kinh.

Thần y Lưu lão đầu trở về kinh thành vào năm ngoái, là một trong những người đầu tiên được phục hồi danh dự, chủ yếu là nhờ tài y thuật của ông ta quá giỏi, nhiều người rất cần đến ông ta.

Lúc đó Lưu lão đầu hết sức thuyết phục Tô Dụ đi học ở Thủ đô, thậm chí ông ta còn nói sẽ lo hết mọi chi phí, chỉ yêu cầu Tô Dụ theo học y với ông ta nhưng Tô Dụ kiên quyết từ chối.

Lưu lão đầu chỉ có thể ôm hận lên tàu trở về kinh thành, sau đó không ngừng viết thư, gửi điện báo, gọi điện thoại thuyết phục Tô Dụ.

Hồi ông ta theo đuổi vợ mình cũng chưa bao giờ nỗ lực đến thế...

Nhưng thật đáng tiếc, Tô Dụ tấm lòng sắt đá!!

Rất nhanh, điện thoại đã được nhấc lên.

Tô Dụ hỏi: "Alo, là ông Lưu à?"

Do chưa gọi điện thoại nhiều lần, Tô Dụ có chút không quen.

Nhưng ở đầu dây bên kia, thần y Lưu lão đầu: "..."

Lưu lão đầu: "Vô lễ, gọi là thầy!"

Tô Dụ mặc kệ: "Bớt giả vờ đi, cháu đâu có bái sư."

Theo suy nghĩ của Tô Dụ, thầy trò cần phải trải qua nghi lễ bái sư long trọng như tắm rửa đốt hương, ba lần cúi lạy, sau đó còn phải phụng dưỡng như cha mẹ, cậu không muốn có thêm một ông tổ nữa.

Ở đầu dây bên kia, Lưu lão đầu: "..."

Lưu lão đầu gầm lên như hổ: "Học hết một nửa y thuật cả đời của ta rồi! Cháu còn dám nói ta không phải là thầy của cháu à? Đồ vô ơn! Hức hức..."

Đối diện với kẻ không chịu trách nhiệm, ông già tỏ ra vô cùng ấm ức.

Tô Dụ: "..."

Tô Dụ thờ ơ: "Được rồi, đừng khóc nữa, này, cháu hỏi ông, ngành khảo cổ là làm gì vậy?"

Lưu lão đầu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khoảnh khắc, ông ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Lưu lão đầu gầm lên như rồng: "Ai bảo cháu đăng ký ngành khảo cổ!! Ta đã nói là cháu phải học ngành y mà! Đã nói rồi! Tài năng của cháu tốt như vậy! Nếu không học y thì thật là lãng phí! Cháu nói xem, đi đào mộ nghiên cứu người xưa có ý nghĩa gì chứ? Cháu nên học y mới đúng! Hức hức..."

Lưu lão đầu đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, khóc rống.

Tô Dụ: "..."

Ồ, thì ra ngành khảo cổ là làm cái này...

Cũng không tệ, dù sao cậu cũng đến từ quá khứ, nếu cậu học khảo cổ, chẳng phải là không cần cố gắng mà vẫn có được một tấm bằng sao?

Vì chuyện cổ xưa cậu đều biết hết mà-

Ở đầu dây bên kia, Lưu lão đầu vẫn đang thút thít: "Hức hức, cháu đăng ký trường nào?"

Tô Dụ: "Trường Đại học Bắc Kinh, cháu chọn bừa trường đầu tiên trên bảng đăng ký."

Nhưng Lưu lão đầu: "..."

Lưu lão đầu gần như ngất xỉu vì tức giận: "Đại học Bắc Kinh? Đại học Bắc Kinh!! Cháu đăng ký Đại học Bắc Kinh mà lại không chọn ngành y!!! Đó là ngành y tốt nhất cả nước!!!"

Tô Dụ bị Lưu lão đầu la đến ù cả tai, nghiêm túc nghi ngờ vì sao một ông lão lớn tuổi như vậy mà lại có khí lực dồi dào như thế.

Nhưng để tránh cho một báu vật y học cấp quốc gia bị cậu làm tức c.h.ế.t và cũng để đảm bảo cho kế hoạch của cậu khi đến Thủ đô, Tô Dụ quyết định an ủi ông lão một chút.

Tô Dụ: "Được rồi, được rồi, ông đừng la nữa, lúc rảnh cháu sẽ học y với ông, được không?"

Lưu lão đầu lập tức ngừng khóc, hỏi đầy ngờ vực: "Thật không? Cháu không lừa ta chứ?"

Tô Dụ: "Thật mà, nhưng cháu không bái sư đâu, phiền phức lắm..."

Lưu lão đầu vui vẻ đồng ý ngay: "Không bái sư thì thôi! Chỉ cần cháu chịu học là được!"

Tô Dụ nhân cơ hội nói: "À, đúng rồi, ông giúp cháu tìm hai căn nhà được không, chỉ cần là loại..."

Từ những lời nói và cử chỉ của chị gái và Tô Đại Trân, Tô Dụ đã sớm hiểu rõ rằng thị trường bất động sản trong vài thập kỷ tới sẽ có những biến đổi to lớn, vì vậy cậu đã quyết định khi đến Thủ đô sẽ nghĩ cách mua vài căn nhà trước đã.

Dù sao thì muốn cuộc sống sau này được sung sướng, chuẩn bị từ lúc còn trẻ rất quan trọng mà.