Tống Trục Ninh vẫn đứng cứng đờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy ghen tị và phẫn uất, nhưng lần này, cô ta không còn dám manh động nữa.
Tôi mỉm cười ra hiệu cho người hầu lui xuống, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại tôi và Tống Trục Ninh.
Ngay khoảnh khắc đó, cô ta lập tức lao đến!
Cô ta vẫn nghĩ có thể dùng cách cũ ở trại trẻ mồ côi, túm tóc tôi rồi tát tôi như trước.
Nhưng lần này, tôi dễ dàng né tránh, thuận thế khóa chặt cổ tay cô ta, đè mạnh xuống bàn.
Nhìn cô ta giãy giụa vô lực, phản ứng vô cùng dữ dội, rõ ràng không ngờ rằng tôi lại khỏe đến vậy.
Tôi thản nhiên vươn tay nắm lấy tóc cô ta, kéo mạnh lên, khiến gương mặt cô ta ngửa ra sau.
Sau đó—
Tôi vung tay, tát liên tiếp mấy cái!
Lực tay không nhẹ, khiến cô ta sững sờ, đôi mắt trừng lớn nhìn tôi đầy bàng hoàng.
Tôi vẫn giữ nụ cười, từ từ ghé sát bên tai cô ta, nhẹ giọng thì thầm:
“Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Cô có biết vì sao trước đây tôi luôn nhẫn nhịn để cô bắt nạt không?”
Vừa nói, tôi vừa đẩy mạnh cô ta xuống đất.
Một chân tôi giẫm lên tóc cô ta, một chân khác đè lên những ngón tay cô ta.
Gót giày nhọn từ từ nghiền qua từng đốt xương.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả căn phòng.
Móng tay của cô ta vỡ ra, m.á.u thấm vào tấm thảm cao cấp.
Tôi cúi người xuống, nhìn gương mặt trắng bệch vì đau đớn của cô ta, nhẹ giọng cười:
“Lẽ ra, ngay từ lúc Trần Duyệt nhảy lầu tự tử, cô đáng phải c.h.ế.t dưới tay tôi rồi.”
“Nhưng thật không ngờ, cô lại gặp may, trở thành đại tiểu thư nhà họ Khương.”
“Vậy nên, tôi đổi ý rồi.”
“So với để cô c.h.ế.t một cách đơn giản, tôi muốn cướp đi mọi thứ của cô, khiến cô phát điên vì ghen tị.”
“Cuối cùng, bị chơi đùa đến mức sống không bằng chết—đó mới là trừng phạt thỏa đáng nhất.”
Nói xong, tôi đạp mạnh một cái.
Tống Trục Ninh lại hét lên đau đớn.
Đến khi người hầu quay lại phòng khách, trước mắt họ là cảnh tượng—
Tống Trục Ninh nằm sõng soài trên đất, hai tay bê bết máu, những đốt ngón tay vặn vẹo đến kinh hoàng.
Không biết Khương Kỳ đã nói gì với bà Khương.
Dù tối hôm đó, bà bước ra khỏi phòng khách với sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng Tống Trục Ninh vẫn được giữ lại trong nhà.
Sáng hôm sau, giáo viên tuyển sinh của Đại học Kinh Thành đến nhà họ Khương.
Tôi và Khương Kỳ ngồi cạnh nhau trên sofa.
Bà Khương mỉm cười chào đón giáo viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vị giáo viên kia vô cùng chuyên nghiệp, nhanh chóng lấy ra tập sách giới thiệu chuyên ngành, bắt đầu giới thiệu về những ngành học mũi nhọn của trường.
Khương Kỳ không hề do dự khi chọn ngành học.
Dù sao cũng là người thừa kế tương lai, nên anh ta tất nhiên đăng ký vào ngành Quản trị Kinh doanh.
Đến lượt tôi.
Giáo viên tuyển sinh lấy ra các tài liệu giới thiệu ngành học, nhiệt tình giới thiệu:
“Khương Tiểu thư, khoa Văn học và khoa Nghệ thuật của trường chúng tôi rất xuất sắc. Cô có muốn tìm hiểu thử không?”
Nói xong, ông ta mở tập tài liệu, bắt đầu giới thiệu ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc.
Chưa nói được mấy câu, bà Khương đã mỉm cười ngắt lời:
“Dù sao cũng phải chọn ngành mà con thích thì mới tốt.”