Khi xưa, nhìn Khánh tỷ tỷ chuẩn bị vô số xiêm y, giày nhỏ cho Tiểu Tiểu, dù Khánh tỷ tỷ nay đã khuất, nhưng đống y phục nàng để lại, cũng đủ cho Tiểu Tiểu mặc tới lớn.
Ta cũng muốn vì hài tử của ta mà tự tay chuẩn bị mọi thứ.
Chỉ tiếc, tay nghề ta vụng về.
Phần lớn xiêm y trẻ nhỏ đều phải giao cho thêu nữ trong cung làm.
Chỉ riêng chiếc yếm đỏ nhỏ ta nhất quyết muốn tự mình thêu lấy.
Khi mẫu thân tiến cung từ biệt ta, ta đang vật lộn với bản thêu hoa văn hình ngũ độc trấn tà.
Phụ thân đã sớm dẫn bốn huynh trưởng ra ngoài truy quét dư đảng của Nghịch vương.
Mẫu thân vì luyến tiếc ta, mới lưu lại kinh thành thêm mấy tháng.
Thế nhưng, dẫu mẫu thân còn ở trong thành, cách một bức tường cung cấm.
Khoảng cách ngắn ngủi ấy, ta cũng khó có thể thường xuyên gặp mặt.
Ta đem xiêm y, hài nhỏ, mũ hổ ta chuẩn bị cho hài tử khoe với mẫu thân.
Mắt mẫu thân đỏ hoe.
"Mẫu thân còn nhớ mười sáu, mười bảy năm trước, khi sinh hạ con, chớp mắt, tiểu Lan Từ của ta cũng sắp làm mẫu thân rồi."
Ta nhào vào vai mẫu thân, khóc nức nở.
Nuôi con rồi mới hiểu lòng cha mẹ.
Ta thật sự không nỡ xa mẫu thân.
Mẫu thân hỏi ta, Hoàng thượng đối với ta thế nào.
Ta chớp chớp mắt.
"Hoàng thượng đối với con rất tốt. Trước kia nhìn người đối tốt với Khánh tỷ tỷ, con chưa từng nghĩ mình cũng có thể gặp được hạnh phúc."
Mẫu thân dường như muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng, bà chỉ kiên nhẫn chỉ ta cách thêu chiếc yếm nhỏ.
Trước khi rời đi, mẫu thân giao cho ta một phong thư.
Bà căn dặn: "Bất luận gặp phải chuyện gì đều phải viết thư cho cha mẹ, cha mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa của con."
Mang theo nỗi bịn rịn, ta tiễn mẫu thân ra tận cửa Chiêu Phòng điện.
Tiễn mẫu thân đi rồi, ta mở phong thư ra.
Nụ cười nơi khóe môi bỗng khựng lại.
Thư là phụ thân viết.
Trong thư nói, việc ta tiến cung vốn là chủ ý của Thái tử.
Chứ không phải đơn giản vì ta muốn có ngự trù.
Thái tử không yên tâm với binh quyền trong tay phụ thân, sợ phụ thân ngả về phe Tam hoàng tử.
Trong thư còn nói, việc ta được lập làm Hoàng hậu, có hài tử, cũng là một phần trong giao dịch giữa phụ thân và Thái tử.
Phụ thân giúp Thái tử diệt trừ dư đảng của Tam hoàng tử.
Đổi lại, Thái tử cho ta vinh quang của ngôi vị Hoàng hậu và một đứa con.
Hoàng thượng triệu cha mẹ ta vào kinh, cũng không phải để tham dự lễ sắc phong, mà là để phụ thân dẫn quân dẹp loạn.
Cuối thư, phụ thân nhắc nhở ta phải cẩn thận với Hoàng thượng.
12
Ta như rơi xuống hầm băng.
Bất chợt nhận ra, Hoàng thượng sau khi tế bái Khánh tỷ tỷ, đã hồi cung được hai ngày.
Vậy mà chưa từng ghé Chiêu Phòng điện lấy một lần.
Chẳng lẽ, giao dịch với phụ thân ta đã hoàn tất, Hoàng thượng không buồn tiếp tục diễn trò với ta nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nực cười thay, ta từng ngây ngô cho rằng, mình lớn lên xinh đẹp, mới có thể lọt vào mắt của Hoàng thượng.
Ta nhớ lại những ngày tháng vui vẻ ấy.
Ngày ngày hắn ân cần hỏi han ta.
Đích thân ban cho ta lễ sắc phong long trọng.
Hóa ra đều là giả!
Tất cả đều là giả!
Thật khổ cho Hoàng thượng, thân làm thiên tử, lại còn phải hạ mình diễn trò cùng một nữ nhân hậu cung như ta.
Ta suýt nữa đã nổi giận, muốn xông thẳng đến Cần Chính điện, vạch trần hết thảy, chất vấn hắn từng câu từng chữ.
Nhưng cuối cùng, ta chẳng làm gì cả.
Ma ma quản sự là Lưu Cảnh vội vã chạy vào.
"Nương nương, trong cung truyền ra lời đồn, nói người hại c.h.ế.t Nhân Trinh Hoàng hậu!"
Ta lập tức ngồi bật dậy.
Nhân Trinh Hoàng hậu chính là Khánh tỷ tỷ của ta.
Sau khi đăng cơ, Hoàng thượng đã truy phong nàng làm Nhân Trinh Hoàng hậu.
Dẫu cho ta được lập làm Hoàng hậu, nhưng cả thiên hạ đều biết, người Hoàng thượng yêu nhất, vĩnh viễn là Nhân Trinh Hoàng hậu.
Kẻ nào tung ra lời đồn ác độc như vậy, tâm địa quả thực đáng chết.
Ta nào còn thời gian để tự thương thân trách phận.
"Lưu Cảnh, lập tức phái người đi tra, xem tin đồn bắt đầu từ đâu."
Lưu Cảnh lĩnh mệnh rời đi.
Mà trong lòng ta cũng không ngừng suy nghĩ xem kẻ đứng sau là ai?
Hồng Trần Vô Định
Là Tiêu Dật Hiên sao?
Nhớ tới một năm trước, ánh mắt đỏ bừng của hắn.
Còn nhớ những lời hắn từng ném vào ta:
"Cố Lan Từ, ngươi sớm đã dòm ngó ngôi vị Thái tử phi, cố tình tiếp cận ta và mẫu thân!"
Ta lập tức hướng ra ngoài điện quát: "Chu Phấn đâu?"
Cung nữ hồi môn Chu Phấn líu ríu chạy vào.
"Nương nương, người tìm nô tỳ?"
Ta hỏi: "Ta sai ngươi theo dõi Tiêu Dật Hiên, gần đây hắn có động tĩnh gì?"
Chu Phấn bẩm:
"Bẩm nương nương, Hoàng trưởng tử mỗi ngày chỉ đi lại giữa Thượng thư phòng và cung điện của mình, không thấy tới chỗ khác."
Ta lại hỏi: "Hắn có tới thăm Tiểu Tiểu không?"
Chu Phấn lắc đầu: "Không có."
Nàng nghĩ ngợi, lại bổ sung:
"Có hai lần Hoàng trưởng tử đi ngang cung của Lạc tiệp dư, nhưng rồi lại quay về."
Không phải Tiêu Dật Hiên.
Vậy thì, sẽ là ai?
13
Ba ngày sau, Lưu Cảnh trở về báo tin.
"Nương nương, đã tìm ra tiểu cung nữ tung tin đồn, là người trong Khôn Ninh cung."
Khôn Ninh cung, là nơi Hoàng thượng đặc biệt lưu lại cho Nhân Trinh Hoàng hậu, nói rằng không thể để Nhân Trinh Hoàng hậu không có nhà để về. Bên trong đặt những di vật của nàng.
Cung nữ trong đó đều là người cũ từng hầu hạ Thái tử phi ở Đông cung.
Người bị áp giải tới lại là người quen.
Chính là Thải Bình, từng thân cận hầu hạ Thái tử phi.
Năm xưa, phụ thân nàng mắc bệnh nặng, đúng lúc Thái tử phi cũng lâm trọng bệnh, nàng không thể rời đi chăm sóc, lo lắng đến mức khóc bên hồ sen, bị ta tình cờ bắt gặp.