Thâm Cung Khóa Hồng Nhan

Chương 9



Lưu Cảnh vừa che miệng cười vừa kể:

 

"Nghe nói, sau khi Tào Tu Nghi rời đi, Thái hậu vốn luôn giữ lễ độ, thế mà tức đến mức đập nát một chiếc chén trà."

 

Ta xoa nhẹ bụng.

 

"Thái hậu vốn định đưa Tào Tu Nghi vào cung để mượn tay nàng ta đối phó với Hoàng thượng, nào ngờ Tào Tu Nghi trong đầu toàn là tình ái, dễ dàng bị Hoàng thượng thu phục."

 

Nước cờ của Thái hậu coi như đánh hụt rồi.

 

Đột nhiên, trong bụng ta có động.

 

Ta lần đầu tiên cảm nhận được thai động.

 

Ta vui mừng khôn xiết.

 

Con à, con cũng nóng lòng muốn cảm nhận sự hiện diện của mẫu thân, phải không?

 

Lưu Cảnh ló đầu từ sau rèm hỏi:

 

"Nương nương, Lạc tiệp dư ôm công chúa tới thỉnh an, người có muốn gặp không?"

 

Lạc tiệp dư suýt chút nữa mất Tiểu Tiểu.

 

Xem ra đã ngồi không yên rồi.

 

Ta khẽ nói: "Cho họ vào."

 

20

 

Tiểu Tiểu tết hai b.í.m tóc nhỏ, ngoan ngoãn hành lễ:

 

"Mẫu hậu, hài nhi thỉnh an người."

 

Ta kéo lấy Tiểu Tiểu:

 

"Tiểu Tiểu thật hiểu chuyện, tiểu trù phòng vừa làm bánh ngọt, để Chu Phấn tỷ tỷ dẫn con đi ăn nhé."

 

Chu Phấn dắt Tiểu Tiểu rời đi.

 

Lạc tiệp dư nhìn theo, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

 

"Khi xưa Hoàng thượng thực sự thương yêu nương nương, chỉ một lần đã ban cho nương nương hẳn hai vị ngự trù."

 

Ta khẽ mỉm cười.

 

"Khi bản cung mới nhập cung, quả thực ham mê ăn uống."

 

Nụ cười trên mặt Lạc tiệp dư nhạt đi đôi chút:

 

"Thần thiếp nghe nói, Tào Tu Nghi cũng được Hoàng thượng ban cho ngự trù riêng, còn đích thân chọn lựa từ ngự thiện phòng, là vị chuyên nấu các món canh bổ dưỡng nổi tiếng nhất."

 

Quả nhiên.

 

Ta giả vờ như không nghe ra ẩn ý trong lời nàng.

 

"Tào Tu Nghi là cháu gái Thái hậu, Hoàng thượng vốn hiếu thuận, chăm sóc nàng nhiều hơn cũng là lẽ đương nhiên."

 

Lạc tiệp dư còn muốn nói gì đó.

 

Ta làm bộ không thấy, tiếp tục cầm khung thêu, thêu chiếc yếm đỏ cho hài tử.

 

Lạc tiệp dư ngồi bên, lặng lẽ rơi lệ, tiếng nức nở dần dần vang lên.

 

Ta không đành lòng tiếp tục làm ngơ, đành buông khung thêu xuống, hỏi:

 

"Lạc tiệp dư, ngươi sao vậy?"

 

Lạc tiệp dư dùng khăn tay chấm mắt, giọng nghẹn ngào:

 

"Hôm nọ Tào Tu Nghi thỉnh an Thái hậu, nương nương cũng có mặt. Thần thiếp nhìn ánh mắt Thái hậu, chỉ sợ Thái hậu thực lòng muốn giao Tiểu Tiểu công chúa cho nàng ta nuôi dưỡng."

 

Sắc mặt ta trầm xuống: "Thái hậu đã nói rõ không có ý đó, ngươi đừng tự mình dọa mình."

 

Thế nhưng nước mắt của Lạc tiệp dư vẫn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

 

Nàng vốn dung mạo xinh đẹp, nay lại khóc, càng khiến người ta cảm thấy xót xa.

 

Ta chỉ đành bất đắc dĩ.

 

"Khóc cái gì, người ngoài nhìn vào còn tưởng bản cung ức h.i.ế.p ngươi."

 

Lạc tiệp dư run giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Nương nương không biết... năm đó khi Hoàng thượng còn là Thái tử, trách thần thiếp vì nhân lúc người say rượu mà thành sự."

 

"Để dỗ dành Nhân Trinh Hoàng hậu, khi ấy còn là Thái tử phi, Hoàng thượng..."

 

"Hạ lệnh cho người ép thần thiếp uống tuyệt tử dược."

 

"Thần thiếp biết, "Rất nhiều cung nữ ganh tỵ với thần thiếp, cho rằng thân phận thấp hèn như thần thiếp mà được Thái tử sủng hạnh là một bước lên trời."

 

"Nhưng đâu ai biết, con đường ấy, đâu phải dễ dàng?"

 

"Vài ngày được sủng ái, rồi Hoàng thượng chê thần thiếp quê mùa, từ đó không buồn đoái hoài."

 

"Bị bỏ rơi ở một góc hẻo lánh, sống không bằng nô lệ."

 

Giọng nàng càng lúc càng nghẹn ngào:

 

"Nương nương, thần thiếp đã không thể sinh con, nay chỉ còn Tiểu Tiểu, thần thiếp nhất định không thể để mất con bé."

 

Ta chợt bừng tỉnh.

 

Thảo nào, dẫu Hoàng thượng và Đại hoàng tử đều chẳng coi trọng Lạc tiệp dư, nhưng vẫn yên tâm giao Tiểu Tiểu cho nàng chăm sóc.

 

Một phi tần không còn khả năng sinh nở, không được sủng ái, lại địa vị thấp, làm sao dám làm mất đi cơ hội nương nhờ duy nhất của mình?

 

Có Tiểu Tiểu bên người, nàng mới có thể mong Hoàng thượng ghé mắt tới cung của mình một lần.

 

Ta định an ủi nàng đôi câu.

 

Chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên nôn khan liên tiếp.

 

Cả Chiêu Phòng điện lập tức rối loạn.

 

Lưu Cảnh vội vàng đưa thau nước, Chu Phấn cuống quýt rót nước.

 

Lạc tiệp dư bị chen đẩy ra một bên.

 

Chờ ta ổn định lại, ngồi vững, ánh mắt Lạc tiệp dư tối sầm.

 

Nàng nhẹ giọng nói:

 

"Thần thiếp thực sự rất ghen tỵ với nương nương, nương nương có thể có đứa con của chính mình."

 

21

Hồng Trần Vô Định

 

Từ đó về sau, Lạc tiệp dư đổi tính.

 

Nàng không còn an phận chăm sóc Tiểu Tiểu, chẳng hỏi chuyện hậu cung.

 

Mà thường xuyên lấy cớ tới Chiêu Phòng điện của ta.

 

Lạc tiệp dư ra sức lấy lòng ta.

 

Nàng vốn đã lâu không vào bếp, vậy mà để lấy lòng ta, lại bắt đầu tự tay làm hoa sen tô.

 

Ta cũng đã lâu lắm rồi chưa được ăn hoa sen tô.

 

Hoa sen tô Lạc tiệp dư làm vẫn vẹn nguyên hương vị trong ký ức.

 

Lớp vỏ mỏng như cánh ve, vừa chạm răng đã tan vụn, vụn vỡ giòn tan, khiến người ta vừa thưởng thức vừa vui sướng.

 

Chỉ là, thiếu niên từng ngồi cùng ta ăn hoa sen tô năm xưa, giờ đây, đã trở mặt thành kẻ thù.

 

Lạc Tiệp Dư đang giúp ta may mũ hổ đầu cho hài tử, vừa làm vừa kể:

 

"Nương nương, thần thiếp nghe nói Hoàng thượng ban thưởng cho Tào Tu Nghi nhiều đến mức Trường Tín cung cũng chẳng còn chỗ để chứa."

 

"Còn nữa, Hoàng thượng giao cho Tào Tu Nghi chủ trì yến tiệc trung thu năm nay."

 

"Năm nay là trung thu đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ, sao lại giao cho một người mới nhập cung ba tháng như nàng ta?"

 

Ta nở nụ cười nhìn Lạc tiệp dư.

 

"Lạc tiệp dư đừng lo, Tào Tu Nghi là cháu gái của Thái hậu, có Thái hậu ở phía sau, tự nhiên sẽ không để nàng ta thất thố."

 

Lạc tiệp dư hậm hực.

 

"Nói thì nói vậy, nhưng Tào Tu Nghi đến cung quy còn chưa nắm vững. Hoàng thượng đúng là quá sủng ái nàng ta rồi! Nương nương, người không thấy giận sao?"

 

Ta khẽ xoa bụng mình.

 

"Ta còn mang thai đây, giận thì được gì?"

 

Nhưng Lạc tiệp dư không chịu dừng lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com