Thâm Tình Cỏ Rác Của Đế Vương

Chương 17



Những năm này, Hoắc Nhiên sủng hạnh không ít phi tử, cũng có hoàng tử, công chúa khác, nhưng cho tới bây giờ không có hoàng tử nào, vượt qua được Thái tử.

Tam hoàng tử không lựa lời nói, nhục mạ mẹ đẻ Thái tử một thân hầu hai chồng, không biết liêm sỉ.

Tin tức truyền đến tai Hoắc Nhiên, mẫu phi của hắn bị đày vào lãnh cung, mà hắn, sớm bị đày tới vùng đất nghèo nàn, không có thánh chỉ không được hồi kinh.

Sau bao nhiêu năm mặt dày, Thái tử ngày càng thân cận với ta, có một ngày, nó chần chờ hỏi ta, "Di mẫu, Hoàng Quý Phi đã c.h.ế.t trước đây là người thế nào?"

Ta nhìn cái bóng mình trong gương, mỗi một cái nhăn mặt, mỗi một nụ cười đều là trưởng tỷ, muốn nói cho hắn, ta cùng với nàng rất giống nhau.

Nhưng cuối cùng, ta chỉ nghịch đám thảo dược trong tay, nói, "Nàng là một người vô cùng tốt."

Lại qua ba năm, hoàng hậu bệnh nặng hấp hối.

Trong những năm Lạc gia bị phán lưu vong, nàng chịu không ít khổ cực, thân thể đã sớm sụp đổ, những năm này ráng chống đỡ, là bởi vì gia tộc.

Ta nhìn nàng gương mặt đờ đẫn của nàng, cùng trưởng tỷ ngày trước không có gì sai biệt.

Thế sự chuyển vần, báo ứng xác đáng.

Có nên trách nàng không?

Cũng không nên.

Trước khi hoàng hậu nhắm mắt, nhìn về phía ta, giống như là kể lại một chuyện từ xa xưa, "Bản cung lúc trước có muội muội, ngọc tuyết đáng yêu, đáng tiếc bởi vì ta mà c.h.ế.t yểu, hôm đó nhìn thấy ngươi, bản cung cảm thấy các ngươi thật giống nhau, tuổi tác cũng bằng nhau, bản cung vốn định mang ngươi đi, đáng tiếc......."

Đáng tiếc là trưởng tỷ mới là người mang ta ra khỏi lồng giam, từ đó không ngại bảo vệ ta nửa đời.

Cuối cùng, nàng hữu khí vô lực hướng ta cười, "Tiểu Lục, hương liệu ngươi điều chế, bản cung rất thích. Còn có, Hoàng Quý Phi rất đẹp, nhưng ngươi hẳn là cũng phải có cuộc đời của mình."

Ta hạ mí mắt, không có một gợn sóng.

Sau khi hồi cung, ta si mê lên điều chế hương liệu, duy chỉ có điểm này, không giống trưởng tỷ.

Hoắc Nhiên nói, ta nhuốm đầy mùi thuốc, không còn giống nàng nữa.

Hoàng hậu hoăng, hậu cung ngo ngoe muốn động, các phi tần có hoàng tử đều muốn ngồi lên hậu vị.

Thái tử lo lắng, ta trấn an vỗ vỗ vai của hắn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com