Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 1: 1



 

Ta xuyên vào một quyển sách thể loại nữ chính văn cứu rỗi, cứu vớt thiếu niên mỹ mạo, số phận bi thảm thích chiếm hữu mạnh mẽ.

Ta đồng hành cùng hắn từ lúc còn vô danh đến khi trở thành thừa tướng đương triều.

Hắn nói, ta mãi mãi là ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Nhưng sau đó, hắn đứng nơi quyền cao chức trọng, ngày ngày đối mặt với vô số dụ hoặc.

Ta trở thành phu nhân nơi hậu trạch, mỗi ngày xử lý vô số chuyện vụn vặt.

Hai chúng ta thành thân đã bảy năm, hắn bắt đầu xa đà vào quyền quý, ngày ngày qua lại với đám con cháu thế gia, lưu luyến chốn tiệc tùng hội tụ.

“Hôm nay, toàn bộ mỹ nhân của thượng kinh đều có mặt, có ai lọt vào mắt xanh của huynh không?” Bằng hữu trêu đùa.

“Mắt nhìn của huynh quả nhiên không tệ, mỗi người đều là tuyệt sắc.” Hắn thấp giọng than thở: “Thật hâm mộ huynh còn chưa thành thân, có thể tận hưởng thêm mấy năm…”

Khi đó, ta đang bưng bát canh giải rượu đến, đứng ở hàng ghế lô bên ngoài Vọng Tiên Lâu.

Bên trong kia vang lên tiếng nữ tử nói cười không ngớt.

Bằng hữu bật cười: “Tiểu gia ta đây cho dù có thành thân, dẫu có muốn chơi đùa phóng túng thì cứ phóng túng, không so được với An huynh, trong phủ chỉ có một phu nhân. Hiện giờ cảm thán thế này, hối hận rồi sao?”

“Cũng không đến mức đấy.” Hắn cười nhạt, “Chỉ là cảm thấy, trước kia vất vả leo núi, hiện giờ đứng trên đỉnh núi mới thấy cuộc sống vốn nên như vậy.”

“Huynh muốn làm bậc thánh nhân, đương nhiên sẽ không hiểu được thế nào là trái ôm phải ấp—” Đối phương hôn lên má trái của cô gái một cái.

“Hồng tụ thiêm hương—*” - Người đó véo nhẹ cô gái bên phải.

(* thành ngữ cổ, nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh)

Chỉ chốc lát, trong phòng tràn ngập tiếng cười đùa, rên rỉ không ngớt.

“Cuộc đời cùng lắm mấy trăm năm, Thời An huynh nhớ suy nghĩ cho cẩn thận, như vậy mới có thể sớm ngày tận hưởng sung sướng.” Người nọ tiếp tục khuyên nhủ.

“Phải không?” Tạ Thời An thấp giọng hỏi, giọng điệu có chút mơ màng.

Ta hiểu sự mơ màng này của hắn, vốn dĩ từ tầng áp chót lại leo lên đỉnh cao quyền lực.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com