Thâm Tình Tựa Mộng
Ta đứng giữa ánh đèn sân khấu, trở thành trung tâm được vạn người chú ý.
Ta cho rằng, nàng sẽ sớm chú ý đến tên của ta, sẽ nhìn thấy ta.
Cho dù ngoại hình có khác biệt, nhưng nàng vẫn có thể đoán được là ta.
Chỉ là không ngờ, trước sau nàng ấy vẫn không có tới.
Ta cứ nghĩ mãi, chẳng lẽ không nhận ra ta?
Hay là do chỗ đứng của ta đã quá cao, fans ngăn cách, nàng ấy không thể tới gần?
Không sao, nàng không tới tìm, vậy để ta tự mình đến.
Ta lập tức tìm người lên kế hoạch, thiết kế một buổi tỏ tình hoành tráng nhất, nhờ quan hệ móc nối mà lừa nàng tới xem buổi biểu diễn.
Sau đó, trong tiếng hoan hô gào thét của mọi người, ta quỳ gối trước mặt nàng.
“A Cẩn, có thể làm bạn gái anh, được không?”
Vẻ mặt nàng có chút hoang mang, xen chút buồn cười: “Tạ Thời An?”
“A Cẩn, là anh.”
Ta hơi lo lắng, không biết nàng có thích cái ngoại hình này không: “Không nhận ra anh sao?’
Nàng mỉm cười lắc đầu: “Ngay từ đầu đã đoán được là anh rồi, dù sao lúc rời khỏi thế giới, hệ thống đã nhắc nhở rõ ràng vậy mà.”
“Vậy sao em không đến tìm anh?”
Trong lòng chua xót, giọng điệu cũng nghẹn ngào: “Là địa vị nơi anh đứng chưa đủ cao sao?”
“Tạ Thời An, tôi đã kết hôn rồi!”
Nàng giơ tay, cho tôi xem chiếc nhẫn đeo trên ngón út.
“Hắn chỉ là một tên lập trình viên quèn, anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn, mọi thứ…”
Ta vội vàng nói.
“Nhưng tôi yêu anh ấy.”
“Tôi được yêu thương như tâm hồn bình đẳng, có sự tôn trọng, đồng cảm lẫn nhau, giúp tôi càng hoàn thiện hơn.”
“Hy vọng có một ngày anh có thể hiểu và học được tình yêu như này.”
Trong giọng nói dịu dàng của A Cẩn, thế giới của ta dần dần sụp đổ, tan biến thành bột mịn.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com