Thầm Yêu Anh Kế

Chương 1: Chương 1:



  Thầm mến anh trai nuôi năm năm, nhưng mặc kệ tôi trêu chọc thế nào, từ đầu tới cuối anh ấy vẫn luôn lãnh đạm.

Mãi tới khi hot boy và tôi hôn môi bị bắt tại trận, người anh trai nuôi vẫn luôn cao cao tại thượng kia mới trầm mặt chặn tôi lại, dùng sức vuốt ve môi dưới của tôi:

“Ngoan, không phải em thích anh nhất sao?”

1.

Trong buổi tụ tập gia đình, Tống Nghiễn Lễ khoan thai tới muộn.

Người đàn ông vươn một tay nới lỏng cà vạt, lại cởi áo khoác tây trang, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi mơ hồ vẽ ra đường cơ bắp xinh đẹp.

Anh ấy vốn còn định thuận thế cởi cả mấy nút áo sơ mi phía trên ra, nhưng sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy lại cài tới tận nút trên cùng.

Thà khiến bản thân không thoải mái cũng không chịu cho tôi nhìn thêm một chút.

Đúng là quỷ hẹp hòi.

Từ lần trước sau khi tôi hôn trộm anh ấy lúc anh ấy ngủ  bị bắt tại trận, Tống Nghiễn Lễ hoàn toàn dọn ra khỏi nhà.

Tôi vốn tưởng anh ấy sẽ giận dữ, sẽ đánh sẽ mắng tôi, còn lôi quan hệ anh em ra, đứng trên điểm cao đạo đức dạy dỗ tôi một trận, đóng đinh tôi vào cây cột sỉ nhục.

Nhưng Tống Nghiễn Lễ lại không làm như vậy, anh ấy chỉ không để ý tới tôi, chặn Wechat của tôi, cũng không chịu nhận điện thoại của tôi.

Nhưng mà, cho dù anh ấy không muốn nhìn thấy tôi tới mức nào vẫn phải ngồi trên cùng một bàn ăn với tôi, cùng cha mẹ ăn cơm.

Hết cách rồi, ai kêu anh ấy là anh trai tôi.

Tôi cố ý mặc một bộ váy ngủ cúp ngực, cứ không ngừng lắc lư gắp thức ăn trước mặt anh ấy.

Toàn bộ quá trình Tống Nghiễn Lễ chỉ nghiêm túc nhìn vào đồ ăn, thanh tâm quả dục hệt như một vị hòa thượng.

“Nghiễn Lễ à, cái cô Thiến Thiến hôm trước, con thấy sao?”

“Rất tốt, mẹ.” Tống Nghiễn Lễ cong khóe môi.

Nhưng mẹ lại xụ mặt: “Nhưng mà cô gái mẹ gửi cho con lần trước vốn không được gọi là Thiến Thiến. Con chẳng hề thêm người ta, đúng không?”

Tống Nghiễn Lễ nghẹn họng, mà tôi thì bật cười thành tiếng:

“Cha, dì, anh ấy không muốn yêu đương nhưng mà con muốn, cha với dì quá thiên vị rồi, chỉ quan tâm tới mình anh ấy, sao không sắp xếp cho con đi xem mắt với mấy anh đẹp trai đi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cha tôi phùng mang trợn mắt:

“Con nhỏ này, anh con đã đi làm rồi, còn con mới học năm hai! Nhiệm vụ hiện tại của con là phải học tập cho giỏi! Yêu đương cái gì! Nhà không nuôi nổi con sao! Nghiễn Lễ, con nói có đúng không?”

Tôi mỉm cười nhìn về phía Tống Nghiễn Lễ, chờ đợi đáp án của anh ấy. Mặt ngoài nhìn như tôi khá thờ ơ không để ý chút nào, nhưng tim đập lại nhanh hơn hẳn.

Giọng thanh lãnh đáng đánh của người đàn ông truyền vào trong tai tôi: “Đại học đâu giống cấp ba, có yêu đương cũng rất bình thường. Nếu Miểu Miểu muốn, con cũng không có ý kiến.”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Đúng vậy… Rốt cuộc tôi đang mong chờ cái gì đây?

Có lẽ Tống Nghiễn Lễ chỉ ước gì tôi có thể nhanh chóng thay lòng đổi dạ, đi hại đời người khác thôi…

“Con ăn no rồi.” Tôi đặt chén đũa xuống, đứng dậy về phòng.

Cha tôi ở phía sau hô lên: “Nhóc con, khó khăn lắm anh con mới về nhà được một lần, con không nói chuyện với anh con nhiều thêm chút sao? Không phải lúc trước con dính anh con lắm sao? Trần Miểu Miểu! Cha đang nói chuyện với con đấy!”

“Hai, con bé này, đúng là không biết học tập anh nó chút nào.”

Mẹ Tống Nghiễn Lễ khuyên lơn:

“Được rồi, từ nhỏ Miểu Miểu đã ngang bướng, giờ đã tốt lắm rồi đấy, thi đậu cả đại học T luôn rồi, ông còn muốn cái gì nữa? Dù sao thì trên đời này cũng có mấy người có thể so sánh với Nghiễn Lễ nhà chúng ta đâu.”

Đúng vậy, không ai bị so sánh với Tống Nghiễn Lễ mà vẫn có thể mỉm cười.

Từ nhỏ tới lớn, anh nuôi Tống Nghiễn Lễ đã là “con nhà người ta” trong miệng mọi người.

Không chỉ đẹp trai, thành tích còn tốt, không yêu sớm cũng không phản nghịch.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh ấy được một xí nghiệp lọt top 500 công ty hàng đầu thế giới mời tới làm việc, chẳng đầy một năm đã điên cuồng thăng chức.

Bạn học của tôi đều hâm mộ tôi vì tôi có một người anh trai ưu tú như vậy.

Các phụ huynh khác cũng thường nói: “Miểu Miểu, anh cháu tốt với cháu thật đấy. Không giống thằng nhóc nhà cô, mỗi ngày chỉ biết bắt nạt em gái.”

Nhưng chỉ có tôi biết, người anh trai tốt cưng chiều tôi tới vô pháp vô thiên trong truyền thuyết kia, trong âm thầm lại tránh tôi như tránh rắn rết, hệt như tôi là thứ bẩn thỉu gì đó vừa dính vào đã không thể dứt ra được.

Nhưng mà, rõ ràng trước kia cũng không phải là như thế.

Mẹ tôi qua đời năm tôi 10 tuổi, cha tôi là người thô lỗ, ông ấy áp dụng phương thức nuôi thả với tôi, không gay gắt, khá lạnh nhạt.

Lần đầu gặp Tống Nghiễn Lễ là lúc tôi mới đánh nhau ở đầu đường xong, mặt mũi bầm dập, cả người bẩn thiu, hệt như đứa con hoang không ai cần.

Mà anh ấy thì mặc đồng phục chỉnh tề, hàng mi rất dài, trông như thiếu niên vừa bước ra từ trong truyện tranh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com