Diệp Vô Phong cười cười nhìn bọn họ: “Thật ra chuyện này hai người tất nhiên là làm được, hai người không phải người của công ty Hòa Chính sao, là vệ sĩ của công ty này sao? Vừa hay tôi cũng muốn tham gia vào ngành này. Mấy người chỉ cần đưa cổ phần công ty cho tôi là được, tôi cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần 90% là đủ rồi.”
Sắc mặt hai người liền thay đổi, đồng thanh liền nói: “Không thể nào, anh đừng có mà bắt nạt người quá đáng đừng tưởng rằng anh là cảnh giới võ sư cao nhất thì chúng tôi không có cách nào đối phó với anh, nơi này là Liêu Tây đừng nghĩ rằng mình là cảnh giới cao nhất, ở đây còn có người cảnh giới cao hơn và mạnh hơn anh nhiều!”
Diệp Vô Phong mặt liền tươi cười: “Vậy anh gọi bọn họ ra đây để chúng tôi làm quen một chút, nhưng mà mấy người có phải nên xem lại tình huống hiện giờ của mình không?”
Nhưng mà cơ bản là bọn họ sẽ không giao ra cổ phần của công ty dù sao thì đây cũng là thứ mà họ nỗ lực cả đời người ở Liêu Tây. Bọn họ có được như ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều gian nan vất vả công ty Hòa Chính là nơi duy nhất mà đời này bọn họ có thể dựa vào.
Diệp Vô Phong muốn bọn họ giao ra cổ phần công ty là chuyện mà bọn họ làm không nổi.
Diệp Vô Phong búng búng ngón tay: “Xem ra mấy người không đồng ý vậy tôi đây cho mấy người thêm lựa chọn thứ hai.”
Đám người Lý Thích có chút do dự nhìn anh.
Vừa cười rồi nói rằng: “Chỉ cần mấy người đem công ty Hòa Chính rời khỏi Liêu Tây vây tôi sẽ bỏ qua cho mấy người. ”
Lý Thích đang định từ chối nhưng mà Trịnh Phi lại kéo anh ta lại, nhìn Diệp Vô Phong mỉm cười: “Cái này chúng tôi chấp nhận nhưng mà muốn rời nơi này cũng phải cho tôi chút thời gian đúng không?”
Diệp Vô Phong giơ ba ngón tay: “Vậy cho anh thời gian ba ngày, anh thấy thế nào?”
Trịnh Phi khuôn mặt hiện ra nụ cười rặng rỡ: “Tất nhiên không có vấn đề rồi, đúng ba ngày chúng tôi sẽ mang Công ty rời khỏi Liêu Tây. Dù sao chúng tôi cũng đồng ý yêu cầu của anh rồi vậy nên bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa.”
Diệp Vô Phong gật đầu đồng ý, rồi nghiêm túc nói: “Mấy người nói phải giữ lời, bây giờ cho mấy người thời gian là ba ngày có đủ để chuẩn bị sắp xếp, nếu đợi đên ba ngày sau để tôi biết mấy người vẫn chưa rời khỏi nơi này, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo đấy.”
“Mặc dù sức mạnh của anh ấy thực sự là không tồi, nhưng anh ta là một người không thông minh, tôi vẫn hi vọng sau ba ngày anh ấy sẽ đến công ty chúng ta. Lúc đó tôi sẽ cho anh ta thấy được sức mạnh của công ty chúng ta.“ Trịnh Phi cười chế nhạo.
“Hi vọng anh ta có dũng khí đến gặp tôi.” Lý Thích tươi cười.
“Không hẳn là như thế, anh ta không hề thông minh chút nào” Trịnh Phi cười ha ha. Lúc này Diệp Vô Phong đang nhìn cô gái đang dựa vào vách kính ngủ gật. Anh ấy lắc đầu rồi bế cô ấy lên bắt một chiếc xe và lái thẳng đến cục cảnh sát.
Hai người cảnh sát đang trực khi nhìn thấy xe của anh ấy dừng trước cổng nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghi ngờ nhanh chóng chạy tới trước cửa xe.
Diệp Vô Phong xuống xe, bế cô gái đang hôn mê ra ngoài. Lúc này anh mới nói với hai người cảnh sát: “ Thật ngại quá, trước khi cô gái này bị ngất cô ấy đã nhờ tôi đưa cô ấy tới đây.”
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, sắc mặt của hai người cảnh sát bỗng nhiên thay đổi.