Không một ai muốn, cứ giống như chó chết vậy, phủ phục dưới chân lão già kia.
Bọn họ không phục!
Cả người Vương Bác Thần đều đang co giật, run rẩy, gian nan chống lại uy áp.
Khương Lạc Trần run run rẩy rẩy đứng lên, trong mũi miệng phun ra máu tươi, hai con ngươi cũng muốn xông ra ngoài, đang cực kỳ gian nan chống lại.
Ai lại muốn quỳ xuống?
Trong lòng Kiều Thanh Phong gào thét, cũng muốn đứng lên, nhưng anh ta không có thực lực như Vương Bác Thần và Khương Lạc Trần, cuối cùng vân không thể thành công.
Tình hình của anh ta càng nghiêm trọng hơn, thất khiếu chảy máu, trực tiếp bị ép năm xuống đất.
“Thú vị”
Hắc Tôn Giả không chút để ý đến lời nhục mạ của Vương Bác Thần, loại cấp bậc như ông ta, cũng không phải vì bị một con kiến hôi nhục mạ mà tức giận.
Chỉ là, chỉ là một con kiến như vậy, thế mà lại có thể đứng lên trong uy áp của ông ta, như vậy đã rất thú vị rồi.
Ông ta ngược lại muốn xem xem, vật thí nghiệm Vương Bác Thần này, có khả năng chịu đến cực hạn nào.
“Quỳ xuống.”
Hắc Tôn Giả thản nhiên nói.
Uỳnh.
Uy áp khổng lề, giống như lại có một ngọn núi, đè về phía Vương Bác Thần và Khương Lạc Trần.
Phụt.
Khương Lạc Trần và Vương Bác Thần đồng thời phun ra máu, cơ thể khom xuống, thiếu chút nữa lần nữa quỳ xuống.
Hai người cắn chặt răng, dùng hai tay chống đầu gối, quật cường ngẩng đầu.