Đây chính là những sinh mệnh sống sờ sờ đấy, ở trước mặt những tên súc sinh kia, ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.
Bọn họ cũng có người nhà, cũng có cha mẹ vợ con.
Nghĩ đến những thứ này, Triệu Thanh Hà liền đau lòng không dứt, hận mình không làm gì được, chỉ có thể cản trở.
Tiếp theo, những người kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ còn tới bắt Dao Dao đi làm thí nghiệm thức tỉnh huyết mạch kia.
Nên làm cái gì đây?
Những người kia quá mạnh mẽ, ngay cả Lão Soái và Bác Thần liên thủ đều không phải là đối thủ của người ta.
Bác Thần giờ còn đang hôn mê…
Triệu Thanh Hà không biết nên làm cái gì mới tốt nữa.
Đây là lĩnh vực cô hoàn toàn không hiểu ro.
Lúc này, Trần Ngọc đi đến, nhìn thấy bộ dáng Triệu Thanh Hà tiều tụy, đau lòng nói: “Thanh Hà, con đi nghỉ một chút, mẹ trông ‘ Bác Thần. Dao Dao đã không sao.”
Triệu Thanh Hà khóc nói: “Mẹ, mẹ nói Bác Thần sao số lại khổ như thế, chúng ta không có trêu chọc ai, cũng chưa làm chuyện gì xấu, tại sao những người kia lại muốn ép chúng ta đến đường cùng.”
Trần Ngọc an ủi: “Có vài người xấu xa không cần lý do. Bọn họ không cảm thấy mình đang làm chuyện xấu. Thế giới này mãi mãi là mạnh được yếu thua, mặc dù mẹ không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng từ tình huống hiện tại xem xét, trên người Bác Thần có những thứ mà những tên súc sinh kia cần, chính là loại thần huyết kia. Không chỉ là Bác Thần, còn có mẹ của Bác Thần và người nhà họ Vương. Mà thứ chúng ta có thể làm, chính là chống lại đến cùng tên xấu xa kia. Điều hai mẹ con chúng ta cần làm chính là bảo vệ tốt chính mình, không gây thêm phiền phức cho bọn Bác Thần. Thanh Hà, con đi nghỉ đi, đừng nghĩ về những chuyện này, chờ Bác Thần tỉnh lại, đều có thể giải quyết tất cả vấn đề.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, nước mắt đầy mặt nói: “Con muốn ở cạnh Bác Thần, giờ con mới biết được anh ấy phải đối mặt với kẻ thù mạnh như thế. Trước đó con còn cáu kỉnh cùng anh ấy, bây giờ suy nghĩ lại, con đúng là không phải người vợ tốt.”