Trong đầu Quách Đỉnh trống rỗng, lập tức ngây dại.
Lời của Vương Bác Thần khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Người phụ nữ trung niên mặt đầy phấn trang điểm bị mồ hôi làm cho lem nhem trông rất xấu kia, vậy mà là bộ trưởng Võ bộ của nước R – Quách Đỉnh?
Đùa cái gì vậy, đường đường là bộ trưởng Võ bộ lại giả gái?
Còn xấu như vậy?
Nhìn kiểu gì cũng không giống.
Nguyễn Văn Việt còn đeo mặt nạ da người, trong ánh mắt tràn ngập sự cổ quái.
Mình nói ngay người phụ nữ già vừa béo vừa xấu đó nhìn sao mà quen mắt thế, thì ra là lão già Quách Đỉnh.
Ha ha.
Ông cũng có một ngày như vậy à!
Vậy mà còn giả gái.
Còn xấu như vậy!
Nguyễn Văn Việt cái gì cũng không nói, nhanh chóng chụp lại Quách Đỉnh!
Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ.
Hàn Đỉnh vốn đã rời khỏi sân, bỗng quay đầu nhìn.
Càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ trung niên đó chính là Quách Đỉnh, hai quả loa trước ngực đó cũng quá hiếm gặp, người bình thường có thể to như vậy sao?
Còn mặc một bộ sườn xám màu đỏ rượu, thoa son môi đỏ, tóc còn màu vàng cứt, khóe miệng còn có một nốt ruồi son, trên cặp chân thô bự còn mang quần tất đen sắp rách tới nơi rồi!