Khi cảm xúc dâng trào đến mức mãnh liệt, Mộc Chiến bế Công Tôn Tuyết lên, hướng về phía giường ngủ của nàng.
Hắn đặt nàng xuống giường, đôi môi vẫn đang hoà quyện với môi của nàng, chiếc lưỡi đinh hương vẫn đang quyến rũ lấy nhau.
Khi Mộc Chiến nhẹ nhàng đẩy nàng nằm xuống giường, không khí trong phòng trở nên nặng nề, như chứa đựng những bí mật chưa được tiết lộ.
Nàng ngước nhìn hắn, đôi mắt long lanh ướt đẫm. “Mộc Chiến…” Nàng thì thầm, giọng nói mỏng manh như cánh hoa, đầy mong chờ.
“Đừng lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương nàng,” hắn đáp, trong ánh mắt rực lửa, thể hiện quyết tâm của một người đàn ông đã sẵn sàng đưa nàng vào thế giới riêng của họ.
Hắn cúi xuống, lần nữa chiếm lấy môi nàng, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn hòa quyện cả linh hồn vào nhau.
Công Tôn Tuyết không thể kiềm chế, nhắm mắt lại và cảm nhận từng khoảnh khắc, từng xúc cảm dâng trào trong lòng. Nàng muốn tất cả, không chỉ là nụ hôn mà còn là tình yêu, sự sẻ chia, và cả những điều chưa từng dám nghĩ tới.
Khi đôi môi họ rời nhau, Mộc Chiến chạm nhẹ vào gò má nàng, ánh mắt trìu mến.
“Nàng thật đẹp,” hắn thì thầm, như thể muốn khắc ghi hình ảnh nàng vào tâm trí mãi mãi.
“Hãy làm cho ta nhớ mãi khoảnh khắc này,” Công Tôn Tuyết đáp, đôi mắt nàng nhu tình nhìn Mộc Chiến.
Lời nàng vừa dứt, Mộc Chiến theo bản năng, cởi nhẹ từng bộ quần áo của nàng xuống.
Từng lớp lụa mỏng rơi xuống, để lộ dần ra thân thể như ngọc mỹ điêu khắc của Công Tôn Tuyết.
Da thịt trắng như tuyết, mềm mại như mỡ đông. Chiếc cổ trắng cao ngần, mái tóc đen dài như thác xoả tung trên giường, vài lọn tóc đổ xuống hai ngọn đồi phong cao vút ngạo nghễ của nàng.
Ánh nến trong căn phòng lập lòe, hắt lên những hình bóng chập chờn như đang nhảy múa trên tường.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơi thở khẽ vang lên, lúc chậm rãi, lúc đứt quãng, như nhịp trống đồng vọng từ hai trái tim đang hòa làm một. Không cần đến lời nói, đôi mắt họ tìm thấy nhau trong ánh sáng nhạt nhòa, chứa đựng tất cả những gì không thể thốt ra thành lời sự dịu dàng, niềm khao khát, và cả chút hồi hộp mong manh.
Nụ hôn của Mộc Chiến càng trở nên sâu hơn, đòi hỏi hơn, như thể muốn chiếm trọn từng hơi thở, từng cảm giác của nàng.
"Hộc...hộc..!"
Hơi thở họ quấn lấy nhau, nóng bỏng và nồng nàn, đôi môi rời đi rồi lại tìm đến, để lại những tiếng vang ướt át trong không gian tĩnh mịch.
Mộc Chiến hôn càng ngày càng sâu, càng mạnh mẽ, khiến nàng bất giác vòng tay qua vai hắn, bấu chặt như muốn bám lấy một điểm tựa duy nhất. Mỗi lần môi họ rời nhau, một tiếng thở nhẹ thoát ra từ nàng, âm thanh nhỏ nhưng đầy mê hoặc, khiến Mộc Chiến không thể nào dừng lại.
Bàn tay Mộc Chiến không còn ngần ngại nữa, nó lướt trên tấm lưng thon thả, dừng lại nơi vòng eo nhỏ nhắn trước khi tiếp tục khám phá.
Mộc Chiến di chuyển chậm rãi, như thể muốn ghi nhớ từng đường cong, từng hơi ấm của nàng. Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhắm nghiền, tận hưởng cảm giác bị vây kín bởi sự chăm sóc và khao khát mãnh liệt.
Đôi môi Mộc Chiến rời khỏi nàng, lướt nhẹ qua bờ cổ trắng ngần, để lại những dấu vết mờ nhạt như minh chứng cho sự chiếm hữu. Nàng khẽ nghiêng người, để lộ bờ vai, làn da mịn màng không tì vết như mời gọi Mộc Chiến tiếp tục.
"Ưm..!"
Những nụ hôn của Mộc Chiến tiếp tục trượt xuống, mỗi cái chạm như một lời thì thầm không cần thành tiếng, khiến nàng không thể ngăn mình rên lên khe khẽ.
Bàn tay hắn di chuyển thấp dần, từng cái vuốt ve khiến cơ thể nàng nóng bừng, từng cơ bắp như căng ra bởi cảm giác vừa lạ lẫm vừa mê hoặc.
"A.."
Khi đôi bàn tay ấy tìm đến những nơi nhạy cảm nhất, nàng khẽ giật mình, cơ thể phản ứng tự nhiên, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối. Giữa những giây phút ấy, không còn sự ngại ngùng hay khoảng cách nào tồn tại, chỉ còn lại những cử chỉ dịu dàng nhưng đầy đam mê, mỗi lần chạm vào đều khiến họ như mất đi phương hướng, quên đi mọi thứ xung quanh.
Công Tôn Tuyết bám chặt lấy Mộc Chiến, cảm nhận từng chuyển động nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc của hắn.
"Hộc..hộc.."
Tiếng thở hổn hển của cả hai hòa vào nhau, như một bản nhạc không lời, lúc nhanh, lúc chậm, lúc đứt quãng nhưng đầy nhịp điệu. Những đợt sóng cảm xúc trào dâng trong nàng, không gì có thể ngăn cản được.
Thời gian như ngưng đọng, mỗi cử chỉ, mỗi chuyển động đều khiến không gian trở nên mờ nhòa, chỉ còn lại hai con người đang đắm chìm trong cơn lốc cảm xúc.
Mộc Chiến sau một hồi tìm tòi, hắn ngẩng lên, một lần nữa tìm đến đôi môi nàng, và nàng đáp lại, không chút do dự, để mặc bản thân hòa tan trong sự âu yếm mãnh liệt ấy.
Khi cảm xúc dâng trào, cũng là lúc Mộc Chiến khẽ tiến vào, khiến Công Tôn Tuyết khẽ cứng người lại.
"Ưmm..!"
Một cảm giác lạ lẫm vừa đau vừa ngọt ngào khiến nàng bất giác rùng mình.
Mộc Chiến dừng lại, đôi mắt xanh lục như phỉ thuý nhìn sâu vào nàng, như muốn hỏi rằng nàng có ổn không.
Nàng có chút ngạc nhiên trước hình dạng thật sự của hắn, nhưng lúc này làm gì còn tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.
Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười run rẩy nhưng đầy tin tưởng, rồi khẽ gật đầu. Chậm rãi, Mộc Chiến tiếp tục, từng chút một, mỗi cử động đều đầy dịu dàng và tôn trọng.
"A.."
Khi hai cơ thể hòa làm một, nàng bất giác khẽ kêu lên, một âm thanh nhỏ nhưng chan chứa sự hỗn độn giữa đau đớn và đê mê.
Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mi nàng, chưa kịp rơi đã bị Mộc Chiến nhẹ nhàng lau đi bằng đôi môi của mình. Cơn đau thoáng qua như một lưỡi dao sắc mảnh, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt Mộc Chiến khiến nàng quên đi tất cả, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và sự tin tưởng tuyệt đối.
Một vệt máu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống từ đùi nàng, vẽ lên làn da trắng mịn một đường nét mỏng manh nhưng thiêng liêng. Nó như một dấu ấn, một minh chứng không thể phai nhòa cho khoảnh khắc nàng trao trọn mọi thứ cho người trước mặt. Ánh nến phản chiếu trên giọt máu ấy, làm nó lấp lánh, tựa như một thứ trang sức quý giá, nhưng không ai trong họ để tâm đến.
"Ưm...ưm..!"
Chuyển động của Mộc Chiến ban đầu thật chậm, như thể muốn nàng có thời gian thích nghi. Nhưng mỗi lần hắn di chuyển, cơ thể nàng lại run rẩy, từng tiếng rên khe khẽ bật ra không thể kiềm nén.
"A..a..!"
Nhịp độ dần tăng lên, không còn e dè mà trở nên mãnh liệt hơn, như một bản nhạc đang đạt đến cao trào. Những tiếng rên đứt quãng, tiếng thở gấp gáp hòa lẫn vào nhau, tạo nên một giai điệu đầy mê hoặc trong không gian yên ắng.
Chuyển động của họ dần trở nên mạnh mẽ hơn, không còn ngập ngừng hay rụt rè. Mỗi cử động như một nốt nhạc, hòa vào bản giao hưởng của sự gắn kết cuồng nhiệt.
"Hộc..hộc..!"
"A.."
Tiếng thở của họ trở nên nặng nề, dồn dập hơn, xen lẫn với những âm thanh ướt át từ những cái chạm thân mật, và những tiếng rên khe khẽ bật ra từ đôi môi nàng.
Cơ thể nàng run rẩy theo từng chuyển động của Mộc Chiến, như chiếc lá mỏng manh trước cơn gió mạnh, nhưng mỗi rung động ấy đều mang theo cảm giác ngọt ngào đến tận tâm can.
Mỗi khi Mộc Chiến di chuyển, những làn sóng cảm xúc lại dâng trào, cơ thể nàng khẽ rùng mình dưới sự tiếp xúc ấy. Một chuyển động nhẹ nhàng, lại đến một chuyển động mạnh mẽ hơn, từng lần giao hoà như một lời thì thầm trong không gian tĩnh mịch. Cảm giác ma mị ấy khiến trái tim nàng đập loạn nhịp, nóng bừng, như muốn vỡ tung ra trong từng giây phút đó.
"Aaa..."
Khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, tiếng thở dồn dập biến thành những âm thanh đứt quãng, vừa mãnh liệt vừa khắc khoải.
“Tuyết..nhi..!”
Mộc Chiến khẽ gọi tên nàng, giọng nói trầm ấm lấp đầy không gian, như một lời khẳng định sự gắn bó không thể phá vỡ.
“Mộc…Chiến..!”
Nàng đáp lại bằng ánh mắt lấp lánh nước, đôi môi run rẩy, nhưng ánh lên nụ cười mãn nguyện.
Căn phòng dần chìm vào sự yên tĩnh. Công Tôn Tuyết nằm trong vòng tay Mộc Chiến, cơ thể mềm mại tựa vào lồng ngực vững chãi, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Vệt máu trên đùi nàng đã bắt đầu khô lại, như một lời nhắc nhở về khoảnh khắc họ vượt qua ranh giới mong manh giữa hai thế giới. Nhưng giờ đây, trong ánh sáng mờ ảo, không còn gì quan trọng hơn sự gắn kết, khi hai con người hòa làm một, không chỉ về thể xác, mà cả tâm hồn.
….
Trải qua một cơn dã chiến, Mộc Chiến ôm Công Tôn Tuyết đang trần như nhộng trong lòng của mình.
Mộc Chiến vuốt ve từng tấc da thịt mềm mại như ngọc của nàng.
Hắn nằm nghiêng, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Công Tôn Tuyết.
Nàng như một thiên tiên trong giấc mộng, làn da mềm mại, mịn màng như tơ, đôi môi vẫn mang dấu vết của nụ hôn đêm qua.
Mái tóc dài xõa xuống gối, như thác nước bồng bềnh, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng và quyến rũ.
Công Tôn Tuyết dần tỉnh giấc, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Mộc Chiến bên cạnh.
Nàng mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh hắn với ánh mắt thâm trầm, đầy yêu thương. Nàng khẽ mỉm cười, trong lòng dâng trào những cảm xúc mới mẻ.
Nàng vẫn cảm thấy như một giấc mộng, chưa thể tin rằng mọi thứ đã trở thành hiện thực.
Trong khoảnh khắc nàng và hắn kết hợp với nhau, một cỗ sức mạnh tương liên giữa hai người thăng hoa vô tận.
Mộc Chiến cảm nhận được linh khí mạnh mẽ vọt lên, như một con sóng cuộn trào.
Hắn hít thở sâu, tập trung vào ý niệm Mộc Chi Ý Cảnh, cảm giác như bản thân mình đang tan chảy vào thiên nhiên, trở thành một phần của cây cối, của đất trời. Trong tâm trí hắn, hình ảnh những tán cây cổ thụ vươn mình, ra sức vươn lên, giống như sức mạnh của chính hắn.
Một nguồn linh lực cường đại từ Công Tôn Tuyết tràn ngập vào cơ thể Mộc Chiến. Cành cây nhỏ trong thụ tâm của hắn rung lắc dữ dội, dưới phần rễ, đột nhiên mọc lên một cành cây to và dài hơn rất nhiều so với trước đó.
Cành cây nhỏ trước kia, hoá thành một nhành cây trên cành cây to lớn kia, một cành cây nhỏ khác mọc ra phía đối diện với nó, trên đó có một chiếc lá khác.
Mộc Chiến đã trở thành Hoá Đan Cảnh cường giả với một trăm lẻ một chiếc lá trong thụ tâm.
Công Tôn Tuyết cũng như thế, nhận được một cỗ sức mạnh khủng khiếp từ Thiên Mệnh Nguyên Chủng, một cỗ linh lực cường hãn từ tất cả chiếc lá trong Thụ Tâm của Mộc Chiến, thúc đẩy nàng tích tụ đủ linh lực trong Linh Anh ở trong Thần Phủ.
Nàng cảm thấy bản thân như một đóa hoa tuyết rực rỡ giữa mùa đông lạnh giá. Nàng mở lòng, tiếp nhận nguồn linh khí, biến chúng thành sức mạnh cho bản thân. Nàng đột phá từ trong tâm, từng tế bào trong cơ thể đều thổn thức, bừng tỉnh và rực rỡ.
Băng Chi Ý Cảnh của nàng đã đột phá đến tứ tầng, thực lực cường hãn gia tăng.
Chưa hết, Vô Niệm Chi Ý Cảnh của Mộc Chiến cũng được truyền sang cho nàng, thông qua sợi xích tương liên giữa linh hồn của hai người, khiến tâm cảnh của nàng bình ổn hơn bao giờ hết.
Khí tức của nàng kéo vọt lên, Công Tôn Tuyết liền đột phá Nguyên Thần Cảnh, trở thành tồn tại chí cao vô thượng ở Thiên Võ Đại Lục.
“Ta nên gọi ngươi là gì đây..” Công Tôn Tuyết nhìn Mộc Chiến thâm tình nói.
“Còn xưng ta với ngươi sao?!?” Mộc Chiến vỗ vỗ mạnh vào kiều đồn cao vểnh của nàng, nơi vẫn còn lại những dấu vết của cuộc đánh trận ấy.
Công Tôn Tuyết rùng mình một cái, gương mặt lại đỏ lên, kiều diễm vô hạn.
“Đừng! Người ta còn đau lắm!”
Mộc Chiến hôn nhẹ lên trán nàng. “Gọi phu quân!”
Công Tôn Tuyết đỏ mặt, phong phạm cường giả Nguyên Thần Cảnh mất hết, lí nhí nói:
“Phu..quân..”
“Nhỏ quá ta không nghe!!” Mộc Chiến tiếp tục vỗ mạnh vào bờ mông trắng mịn của nàng.
“Phu quân!!” Công Tôn Tuyết chịu không được, liền nói to hơn.
Mộc Chiến cười hắc hắc hài lòng, nhìn Công Tôn Tuyết sau khi trở thành thiếu phụ, toả ra một khí chất như một trái đào chín mọng, làm Mộc Chiến nóng ran lên:
“Lão bà… một hiệp nữa nhé…!!”
“Áaa đừng, người ta còn đau…!!” Công Tôn Tuyết định đẩy Mộc Chiến ra, nhưng lần đầu nếm thử trái cấm, khiến nàng có chút không nỡ..
Thế là lại xuân sắc vô biên, kiều diễm vô hạn, tình ý tràn ngập căn phòng chứa đầy khí tức hàn khí lạnh lùng này…