Ở một phía xa, Hàn Đô sắc mặt lạnh lẽo quan sát hết toàn trường.
Hắn vốn chỉ được lệnh từ lão cha hắn đến đả kích Mộc Chiến rồi rút lui, nhưng tính hắn vốn cẩn thận nên hắn kêu gọi thêm mấy tên thiên tài của Hoả Vân Đế Quốc đi làm bia đỡ đạn.
Khi làm xong, hắn không ngần ngại bóp nát một tấm Tứ giai phù lục để đào tẩu.
Nhưng khi hắn chưa đi xa, Hoả Lực và Hoả Vũ lại đến, làm hắn có chút mong chờ..
Dù không biết lão cha hắn bảo hắn làm vậy có mục đích gì, nhưng có lẽ không có ý tốt.
Dung Huyết Cảnh hậu kỳ như hắn muốn giết Mộc Chiến gần như là chuyện không thể..
Vậy nên khi Hoả Lực và Hoả Vũ đại chiến với Mộc Chiến, hắn rất cầu nguyện hai người này chiến thắng.
Không ngờ, tên Mộc Chiến ấy cường hãn đến mức diệt sát cả hai, thậm chí giết luôn cả Hoả Vũ mà không biết thương hoa tiếc ngọc.
Tên này.. mạnh quá mức phi lý rồi…
Cũng may, hắn đã nấp đủ xa rồi.
Hắn cũng đã làm xong nhiệm vụ, giờ đến lúc chuồn đi thôi.
Khà, tin tức hắn giết Hoả Lực với Hoả Vũ cũng đáng quý đấy..
Không biết Hoả Vân Đại Đế sẽ như thế nào nữa..
Soạt..
Đột nhiên một thanh âm xào xạc từ đám cỏ dưới đất phía sau lưng Hàn Đô làm hắn bỗng dưng nổi da gà.
Hắn cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén tựa dao cắt từ sau lưng áp tới, khiến toàn thân lạnh ngắt, mồ hôi túa ra ướt đẫm sống lưng.
Hàn Đô lập tức quay đầu, chỉ thấy Mộc Chiến đã đứng ngay sau lưng hắn tự lúc nào. Phệ Sinh Mộc Diễm hừng hực toả ra ánh sáng xanh lục nóng cháy, tựa như lưỡi hái tử thần đang đợi chờ giáng xuống.
“Mộc… Mộc Chiến…” Hàn Đô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự hoảng loạn.
Quỷ..
Làm sao hắn lại xuất hiện ở đây..
Mộc Chiến nhếch nhẹ khoé môi, không phải là nụ cười mà là một biểu cảm sát ý mãnh liệt:
“Ngươi nghĩ có thể trốn được sao?!”
Tên này nếu chạy thật xa lúc Mộc Chiến đánh với Hoả Lực và Hoả Vũ, có lẽ Mộc Chiến hắn đuổi không kịp thật.
Chỉ trách hắn quá ngu ngốc mà ở lại thôi..
Hàn Đô cố gắng lùi lại, tay đã đặt lên vũ khí giấu trong áo choàng, nhưng chưa kịp làm gì thì cảm giác như cả mặt đất dưới chân mình bỗng rung chuyển.
Phệ Sinh Mộc Diễm trên quyền sáo hoá thành hàng trăm sợi dây lửa mỏng manh nhưng vô cùng sắc bén, đan xen như mạng nhện, phóng về phía Hàn Đô.
“Khoan đã!” Hàn Đô hét lớn, giọng đầy vẻ cầu xin. “Mộc Chiến, ta không có ác ý! Chuyện này chỉ là hiểu lầm…”
Nhưng Mộc Chiến nào còn muốn nghe, hắn chỉ muốn diệt sát hết mà nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Diệp Tàn Nộ Thương Khung sắp đến cực hạn rồi..
Trong tích tắc, Hàn Đô đã bị lửa xanh nuốt trọn. Cơ thể hắn héo khô lại như bị rút hết sinh cơ, biến thành chất dinh dưỡng nuôi lớn ngọn lửa.
“Ta..chỉ báo tin thôi mà…”
Đó là câu cuối cùng Hàn Đô thốt lên trước khi thân thể hắn hóa thành tro tàn, chỉ để lại một chút ánh sáng xanh lơ lửng trong không khí, như minh chứng cho sự tồn tại của ngọn lửa chết chóc này.
Phù..
Mộc Chiến thở ra một hơi, cuối cùng cũng diệt sát hết mối hiểm hoạ này..
Lập tức, Mộc Chiến không chần chờ mà rời đi nơi này, Mộc Chiến tìm một chỗ để điều chỉnh lại linh lực một chút.
Cũng may sinh cơ của đám người Hoả Vân Đế Quốc giúp hắn phục hồi hơn một trăm chiếc lá.
Kiểm tra một chút nhẫn trữ vật, Mộc Chiến thu được một lượng linh thạch ổn áp, một ít đan dược nhị giai, tam giai.
Vì mới vừa vào Huyền Cổ Chiến Trường, bọn hắn cũng chưa thu hoạch được nhiều lắm.
Tính tổng lại chỉ mới hơn chục viên nhị giai và hai viên tam giai.
Pháp bảo, vẫn là một cái gì đó rất hiếm có. Mộc Chiến đã thu hoạch nhiều nhẫn trữ vật lắm, nhưng chẳng thu được một pháp bảo nào.
Bỏ qua một bên, Mộc Chiến xếp bằng hấp thụ linh khí trong thiên địa.
Qua năm canh giờ nghỉ ngơi, Mộc Chiến lẩm bẩm:
“Không thể để lãng phí thời gian thêm nữa.”
Hắn không thể chậm trễ, nếu không giành được Minh Chủ, phiền phức sẽ là nhiều lắm.
Hắn nhanh chóng quay người, dùng Mê Tung Bộ, thân ảnh hắn biến mất giữa không gian đầy đổ nát.
Linh tính của hắn dẫn dắt đến một vùng đất hoang tàn, nơi những tảng đá khổng lồ bị vỡ vụn, dấu vết của những trận chiến từ thời cổ đại vẫn còn sót lại.
Khắp nơi là tàn tích của những tu sĩ và yêu thú đã từng đối đầu nhau, giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn xương khô, rải rác khắp mặt đất.
Trước mặt hắn là một hẻm núi sâu, và bên trong đó, từ xa xa, Mộc Chiến có thể cảm nhận được hơi thở hắc ám của con yêu thú cổ đại.
Hắn không còn chút do dự, vận chuyển linh lực lên đỉnh điểm, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Cảnh vật xung quanh trở nên im lặng một cách kỳ lạ, chỉ còn tiếng gió lùa qua những hốc đá, như thể đang cố gắng cảnh báo hắn về mối hiểm họa khổng lồ đang chờ đợi.
Khi bước vào hẻm núi, Mộc Chiến chạm trán với một bầu không khí vô cùng áp lực. Không gian xung quanh tối sầm, và một luồng linh khí tà ác lan tỏa khắp nơi.
Phía trước là một con quái vật khổng lồ, một con yêu thú đã sống sót qua hàng ngàn năm chiến tranh.
Thân thể của nó được bao bọc bởi lớp vảy đen sì, mắt đỏ rực như máu, toát ra sát khí mãnh liệt.
Từ cơ thể yêu thú, từng làn khói đen bốc lên, luồn lách khắp nơi như đang nhắm vào sinh cơ của Mộc Chiến.
“Yêu thú tam giai trung kì đỉnh!” Mộc Chiến thì thầm.
“Gràooooo…”
Yêu thú cổ đại gầm lên một tiếng, tiếng gầm của nó rung chuyển cả hẻm núi.
Mộc Chiến lập tức lùi lại, đôi tay kết ấn, trầm giọng:
“Thương Mộc Trấn Uyên.”
Cự mộc từ lòng đất vọt lên, hình thành một bức tường phòng ngự vững chắc, chắn ngay trước mặt hắn.
Yêu thú lao tới, vung vuốt to lớn về phía bức tường.
Đùng..
Cú va chạm kinh hoàng khiến mặt đất rung chuyển, nhưng cự mộc vẫn trụ vững, không chút suy chuyển.
Hơn thế nữa, từ cự mộc, một luồng linh khí bắt đầu hấp thụ linh lực từ yêu thú, dần dần tạo ra một sức ép ngược lại lên đối phương.
“Gràoooo…”
Nhưng yêu thú cổ đại không phải là loại dễ bị khuất phục. Nó rít lên, phóng ra những luồng hắc ám từ miệng, công kích cự mộc, mong phá vỡ sự phòng ngự.
Mộc Chiến biết thời gian không còn nhiều, nếu kéo dài, hắn sẽ tiêu hao quá nhiều linh lực. Hắn chuyển sang thế tấn công.
“Thiên Mộc Lưu Quang!”
Hắn hô lớn, triệu hồi hàng trăm đạo mộc quang từ thụ tâm. Những luồng sáng xanh rực rỡ bay lượn, tựa như hàng trăm mũi kiếm lao thẳng về phía yêu thú.
Mộc quang như những cánh hoa bay trong gió, lướt nhẹ qua hắc khí tà ác, xuyên thẳng vào thân thể yêu thú.
“Gràoooo…”
Yêu thú gầm lên đau đớn, thân thể khổng lồ của nó run rẩy, từng mảng vảy đen bong ra, để lộ làn da yếu ớt bên trong.
Mộc Chiến không cho đối phương có thời gian hồi phục, hắn tiếp tục phóng ra thêm mộc quang, bao vây yêu thú từ mọi phía.
“Gràoooo…”
Bất ngờ, yêu thú giận dữ phát ra một tiếng gầm lớn, toàn bộ cơ thể nó bùng nổ với luồng hắc ám cực mạnh.
Hắc khí cuồn cuộn tràn ngập không gian, như muốn nuốt chửng Mộc Chiến.
“Thương Mộc Trấn Uyên!”
Hắn ngay lập tức vận dụng Thương Mộc Trấn Uyên để phòng ngự, nhưng luồng sức mạnh tà ác này quá cường đại, làm rung chuyển cả bức tường phòng ngự của hắn.
Nhưng Mộc Chiến không lùi bước. Ánh mắt hắn lóe lên sự kiên quyết, rồi bất ngờ thu hồi cự mộc, để lại một khoảng trống cho đối thủ tấn công.
Ngay khi yêu thú cổ đại lao tới, hắn điều động toàn bộ chiếc lá trong Thụ Tâm, một lượng lớn linh lực lan tràn ra.
“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”
Hắn hét lớn, một cỗ linh lực cường đại truyền vào tay hắn.
“Phệ Sinh Mộc Diễm!”
Mộc Chiến ngay lập tức điều động Phệ Sinh Mộc Diễm đánh thẳng vào người của con yêu thú.
Phừng..
Yêu thú không kịp né tránh, toàn bộ thân thể nó bị bao phủ bởi lục quang hoả diễm.
“Gràooooo…”
Tiếng rít của nó vang lên khắp chiến trường, đầy đau đớn và phẫn nộ.
Phừng..phực…
Hoả diễm thiêu cháy từng thớ thịt của yêu thú, hấp thụ dần dần sinh cơ của nó.
“Gràoooooo…”
Cuối cùng, với một tiếng gầm kinh thiên động địa, yêu thú khổng lồ đổ gục xuống mặt đất, cơ thể còn lại nhìn như một cái xác khô.
Cả không gian trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ. Mộc Chiến đứng lặng, đôi mắt chăm chú nhìn vào thi thể yêu thú, hơi thở của hắn nặng nề, nhưng sự thỏa mãn hiện rõ trong ánh mắt.
Hắn nhận ra, phối hợp giữa Diệp Tàn Kỹ và Phệ Sinh Mộc Diếm có thể giúp hắn nhanh chóng khôi phục lượng linh lực mà hắn thi triển, cũng như tạo ra được công kích cường đại.
Nhưng chỉ khi nào chắc hẳn Phệ Sinh Mộc Diễm hoàn toàn thiêu đốt được sinh cơ của đối phương, còn nếu không thì rất lãng phí linh lực, còn đẩy Mộc Chiến hắn vào thế nguy hiểm.
….
Sau trận chiến căng thẳng với yêu thú cổ đại, Mộc Chiến không dừng lại lâu.
Qua mười mấy ngày, Mộc Chiến đã di chuyển liên tục trong Cổ Huyền Chiến Trường, đối mặt với không ít trận chiến và yêu thú.
Bầu trời nơi đây lúc nào cũng âm u, như một tấm màn che giấu vô số hiểm nguy.
Mặt đất trải dài với vô vàn dấu vết của thời gian, những tàn tích cổ xưa và hào quang kỳ dị của những mảnh linh bảo ẩn sâu trong lòng đất.
Mỗi ngày là những trận đánh với những con yêu thú cổ đại, hầu hết là tam giai, nhị giai Mộc Chiến không để vào mắt.
Mộc Chiến không ngừng nâng cao thực lực, linh lực trong Thụ Tâm của hắn đã dần tăng lên sau mỗi trận chiến, từng chiếc lá mới xuất hiện, tượng trưng cho sức mạnh đang không ngừng lớn mạnh.
Giờ, Mộc Chiến đã tích luỹ một trăm năm mươi chiếc lá trong thụ tâm. Yêu đan nhị giai khoảng trăm viên, tam giai khoảng năm mươi viên.
Tính ra được khoảng một ngàn điểm rồi.
Trong suốt hành trình, hắn cũng gặp không ít đệ tử từ các đại phái khác.
Kể từ lần bị phát hiện bởi Hoả Vân Đế Quốc, Mộc Chiến trước khi sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm đều trở nên rất cẩn thận, do đó cũng giúp hắn bớt đi nhiều phiền phức.
Nhưng những trận đấu tranh giành bảo vật, cơ duyên thường xuyên diễn ra, và không ít đệ tử đã bỏ mạng dưới tay đồng đạo vì tham vọng.
Cảnh tượng những cuộc chiến tàn khốc diễn ra không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thi thể của những kẻ xấu số rải rác khắp nơi.
Dù là thiên tài thế lực nào, một khi đã bước vào Huyền Cổ Chiến Trường, đều phải đối mặt với sinh tử.
Những ngày này, Mộc Chiến luôn giữ tâm thế cảnh giác, tránh xa những nơi có dấu hiệu tập trung của nhiều tu sĩ để giảm thiểu xung đột không cần thiết.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua. Mười mấy ngày đằng đẵng, hắn đã trải qua vô số trận chiến và lần nào cũng là người cuối cùng đứng vững.