Thần Thụ Chí Tôn

Chương 182: Chạy Trối Chết



Khi Mộc Chiến còn đang đắn đo có nên bước vào hay không, đột nhiên, một ánh mắt sắc lạnh từ sau vách đá chợt lóe lên, như một mũi tên nhắm thẳng vào tim hắn.

Ánh mắt ấy tràn đầy sát khí, như thể nó có thể xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc, thấu hiểu từng suy nghĩ trong tâm trí hắn.

Hắn cảm nhận được sự uy hiếp từ ánh mắt ấy, như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến hắn rùng mình.

Khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở của chính hắn.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, khiến Mộc Chiến không khỏi cảm thấy bất an.

Chưa kịp định hình rõ ràng, một bóng đen to lớn vụt ra từ trong bóng tối, là một ma thú khổng lồ với lớp lông đen nhánh và đôi mắt đỏ rực như lửa.

“Gàoooo..”

Nó gầm gừ, từng bước tiến về phía hắn, khí tức mạnh mẽ tỏa ra, làm cho không gian xung quanh chao đảo.

Mộc Chiến chưa kịp phản ứng, ma thú đã vồ tới, đôi móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao chém thẳng vào người hắn.

Rầm..

Hắn giật mình, thân hình bị văng ra sau, cảm nhận rõ sức mạnh khủng khiếp từ cú va chạm.

Không gian xung quanh như bừng tỉnh, âm thanh của những tảng đá lăn lổn nhổn, và tiếng gầm gừ của ma thú khiến tim hắn đập nhanh.

Hắn lộn người một vòng trên không, dùng sức bật lại, chân vừa chạm đất đã lập tức lùi lại một bước, tránh khỏi cú tấn công tiếp theo của ma thú.

Dùng Vô Ngã Chân Ý định thần lại, Mộc Chiến phát hiện đó là Hắc Viêm Thú.

Hắc Viêm Thú là một ma thú khổng lồ, cao khoảng hai trượng, với bộ lông dày đặc và bóng loáng như được đan bằng những mảnh hắc ngọc.

Đôi mắt của nó phát ra ánh sáng đỏ rực, như những ngọn lửa hừng hực, mang theo khí tức chết chóc và hung tợn.

Chiếc miệng rộng lớn của Hắc Viêm Thú có những chiếc răng sắc nhọn như dao găm, sẵn sàng cắn xé mọi thứ trong tầm với.

Trên lưng nó, những tia lửa bùng cháy thi thoảng le lói, tạo thành những vệt sáng bất ngờ khiến kẻ địch phải e ngại.

Từng hơi thở của nó như sóng vỗ vào mặt Mộc Chiến, khiến hắn cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang rình rập.

Đặc biệt khí tức của hắn toả ra là một Ngũ giai sơ kỳ ma thú.

Con moẹ nó, con Hắc Viêm Thú này là một tồn tại sánh ngang Nguyên Thần Cảnh cường giả!

Mộc Chiến nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong đầu thoáng qua ý nghĩ phải chạy thoát ngay lập tức.

Lập tức quyết định, hắn vận dụng ngay Vô Ảnh Huyễn Bộ, thân pháp huyền ảo giúp hắn biến hóa khôn lường, không để cho Hắc Viêm Thú dễ dàng nắm bắt.

Hắn nhẹ nhàng lướt đi như làn gió, mỗi bước đi đều như một cú nhảy nhẹ nhàng, thân hình tựa như những bóng ma thoáng hiện rồi biến mất.

Hắn lao nhanh ra khỏi động phủ như một làn gió, nhưng Hắc Viêm Thú lại sở hữu sức mạnh đáng sợ, nó đuổi theo với tốc độ đáng kinh ngạc.

Phừng..

Lửa từ cơ thể ma thú bốc lên cuồn cuộn, rực rỡ như một ngọn đuốc khổng lồ, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi.

Mỗi bước nhảy của Hắc Viêm Thú như một tiếng sét vang lên trong lòng đất, khiến Mộc Chiến không thể nào giữ được sự bình tĩnh.

Hắn mồ hôi nhễ nhại, chân tay như muốn rời ra. Hơi nóng từ lửa nóng gần kề thiêu đốt trên da thịt, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy dài trên trán.

Không thể tiếp tục chạy bình thường, hắn biết, nếu cứ như thế này, cái chết chỉ là vấn đề thời gian.

Thời khắc quyết định đã đến, Mộc Chiến hít sâu một hơi, điều động toàn bộ năm trăm hai mươi chiếc lá trong thụ tâm:

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

Lập tức một cỗ linh lực cường hãn truyền vào thân thể của hắn, một hư ảnh thần thụ xuất hiện sau lưng của hắn như một tồn tại siêu nhiên.

Nhưng giờ tồn tại siêu nhiên ấy phải chạy thục mạng vì Hắc Viêm Thú quá cường đại.

Với Vô Ảnh Huyễn Bộ và Diệp Tàn Nộ Thương Khung, Mộc Chiến có tốc độ sánh ngang với một Linh Anh Cảnh, thậm chí gần đạt đến tốc độ của một Linh Anh Cảnh trung kỳ cường giả.

Nhưng vẫn còn chậm lắm so với Hắc Viêm Thú, Mộc Chiến vừa chạy vừa phải né những cú vồ trảo đầy nóng cháy từ ma thú này.

Con moẹ nó, đã Ngũ giai yêu thú mà còn là hoả hệ thuộc tính nữa chứ.

Mộc Chiến cắn răng chạy như bay, đôi chân không ngừng đạp lên nền đất cứng.

Nhưng đột nhiên, một sức mạnh khủng khiếp từ phía sau ập đến.

Không cần nhìn cũng cảm giác được, một cái trảo khổng lồ đang chuẩn bị chộp lấy lưng của hắn.

Mộc Chiến ánh mắt trở nên ngoan tuyệt, lật nhẹ tay, một miếng ngọc bội màu trắng xuất hiện.

Đây chính là miếng ngọc bội duy nhất còn lại mà Công Tôn Tuyết đưa cho Mộc Chiến để phòng thân, vốn hắn định giữ làm kỷ niệm, thậm chí lúc trước đối đầu với Lão Nhị và Lão Tứ hắn còn không muốn dùng.

Giờ đây khi đối đầu với Hắc Viêm Thú, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Không chần chừ thêm, hắn vận dụng toàn bộ linh lực, bóp nát ngọc bội.

Rắc..

Ngay khi ngọc bội vỡ vụn, một luồng linh lực khổng lồ từ Nguyên Thần Cảnh bỗng như phá thiên mà xuất, hóa thành một thanh quang kiếm lơ lửng giữa không trung.

“Gàooooo..”

Ánh sáng từ kiếm rọi vào hắc viêm thú, làm nó gầm lên thảm thiết, thân thể to lớn bắt đầu run rẩy.

Lớp vảy đen trên người nó như bị xé rách, lộ ra làn da đỏ rực bên trong.

“Đi!” Mộc Chiến chỉ tay về phía trước, thanh quang kiếm như nhận lệnh liền phóng mạnh về phía hắc viêm thú.

Tiếng rít xé gió vang lên chói tai, quang kiếm mang theo uy thế hủy thiên diệt địa đâm mạnh vào thân thú.

“Gràoooooo..”

Hắc viêm thú gào thét đau đớn, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Ầm…

Linh lực từ quang kiếm bùng nổ, cắt ngang toàn bộ hắc khí trên thân thú, phá tan tầng phòng ngự vốn bất khả xâm phạm.

Máu tươi từ Hắc Viêm Thú bắn ra thành dòng, hòa lẫn với đất cát.

Mộc Chiến không chần chờ quay người rời đi, hắn biết dù là ngọc bội của Công Tôn Tuyết, lực công kích cũng chỉ sánh ngang với Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ mà thôi, không thể giết nó được.

Quả nhiên, sau khi ăn một kích, Hắc Viêm Thú điên cuồng vồ một phát về phía Mộc Chiến như một phản xạ.

Đùng..

Hắn không kịp trở tay, chỉ cảm thấy một cơn chấn động mạnh mẽ vỗ trúng lưng, khiến hắn bay vọt về phía trước như một chiếc lá mùa thu bị gió cuốn.

Bịch.. bịch..

Hắn lăn lông lốc trên mặt đất, cảm giác như xương sống bị một sức nặng vô hình đè bẹp.

Cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể, nhưng hắn không có thời gian để cảm nhận.

Khí tức nóng cháy thiêu rụi cả lưng hắn, nhưng Mộc Chiến vẫn cắn răng.

Mộc Chiến cố gắng đứng dậy, hơi thở gấp gáp, nhưng Hắc Viêm Thú đã không để hắn có cơ hội thở dốc.

Âm thanh gầm gừ của nó vang vọng trong hang động, từng tiếng một như mũi dao đâm vào tâm trí hắn.

Mộc Chiến lập tức toàn lực sử dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ, không vì lý do gì, chỉ biết dừng lại sẽ chết.

Thụ tâm của hắn bị một vỗ ấy liền chấn động dữ dội, những vết nứt lan toả như mạng nhện, thậm chí còn nứt lên đến cả nhành cây lớn trong thụ tâm nữa.

Lần thứ hai xuất đạo, cái chết cận kề đến như thế..

….

Mộc Chiến, với tốc độ như gió, xuyên qua những tán cây rậm rạp, lòng dạ không ngừng hướng về phía trước.

Chạy, mới có thể sống! Dừng lại, chắc chắn chết!

Hắn cảm nhận được sự hiện diện của Hắc Viêm Thú phía sau, như một cơn ác mộng không dứt, cứ bám riết theo từng bước chân hắn.

Cũng may là nhờ một kích mạnh mẽ của Công Tôn Tuyết mới kìm hãm được tốc độ điên cuồng của nó, chứ nếu không Mộc Chiến với tốc độ của một Hoá Đan Cảnh làm sao chạy lại với nó được.

Chỉ trong một thời gian ngắn, khu rừng bỗng xuất hiện trước mắt hắn.

Những cây cổ thụ cao lớn vươn mình, che phủ ánh sáng mặt trời, tạo nên một không gian u ám nhưng cũng đầy bí ẩn.

Mộc Chiến thả mình vào giữa những tán lá, nép mình sau một gốc cây to, cố gắng tĩnh tâm để kiểm tra tình hình.

Hắn lập tức dừng điều động tất cả chiếc lá trong thụ tâm, khiến hắn như hoà mình vào rừng rậm.

Mồ hôi vẫn chảy ròng ròng trên trán, đôi mắt không ngừng đảo quanh để tìm kiếm dấu vết của Hắc Viêm Thú.

“Gừ..”

Âm thanh gầm gừ của Hắc Viêm Thú vẫn vọng lại từ xa, nhưng dần dần, nó dường như đã mất dấu hắn.

Phù..

Mộc Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám chủ quan.

Hắn biết rằng Hắc Viêm Thú, với giác quan nhạy bén và sức mạnh vượt trội, có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.

Hắn âm thầm thúc động Vô Ngã Chân Ý, tâm thần rơi vào trạng thái tĩnh lặng, lại thêm hắn không điều động bất kỳ chiếc lá nào, Mộc Chiến như hoà làm một với cây cối nơi đây.

Hắn len lỏi qua những bụi cây, cố gắng cách xa Hắc Viêm Thú nhất có thể..

“Gàoooo…”

Hắc Viêm Thú lúc mất dấu Mộc Chiến, liền gầm rống điên cuồng, tàn phá rừng rậm nơi đây.

Mỗi tiếng gầm gừ của nó vang vọng khắp không gian, những cành cây bị bẻ gãy kêu răng rắc, tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc, khiến cho Mộc Chiến không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Con Hắc Viêm Thú này, quá điên cuồng rồi..

Mộc Chiến vẫn cắn răng từng bước từng bước rời xa Hắc Viêm Thú, mồ hôi lạnh vẫn chảy đầy thân khiến hắn nhận thấy thực lực của mình yếu kém đến nhường nào..

Mộc Chiến khi chạy trốn, liền thấy một hốc cây khá lớn nên hắn không chần chừ vào trong đó mà ẩn nấp.

….

Sau nửa canh giờ lẩn trốn, Mộc Chiến vẫn nín thở, không dám nhúc nhích.

Ánh mắt hắn dán chặt vào từng động tĩnh của Hắc Viêm Thú, mà giờ đây chỉ còn là một cơn gió dữ dội vung vẩy những cành cây.

Dường như nó đã mất dấu hắn, hoặc có thể là chán nản trước việc tìm kiếm.

“Gràoooooo..”

Cuối cùng, Hắc Viêm Thú gầm gừ một tiếng lớn, tiếng rống vang vọng giữa rừng rậm, rồi lặng lẽ rời đi, để lại một khoảng không tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Cảm giác an toàn ùa về, nhưng Mộc Chiến vẫn không dám lộ diện ngay lập tức.

Hắn chờ thêm một lúc, chỉ khi chắc chắn rằng mối đe dọa đã rời xa, mới dám nhúc nhích.

Khi Mộc Chiến từ từ bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi bàng hoàng.

Một mảng rừng lớn đã bị Hắc Viêm Thú tàn phá. Những cây cổ thụ to lớn bị xô ngã, cành lá văng tứ tung, tạo thành một bãi chiến trường đầy hoang tàn.

Khói vẫn còn bốc lên từ những vết thương trên thân cây, nơi lửa và sức mạnh của ma thú đã để lại dấu ấn.

Cảnh tượng ấy như một bức tranh ác mộng, với những dấu vết khủng khiếp của sự tàn phá, khiến Mộc Chiến cảm thấy lạnh gáy.

Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu như mình bị phát hiện, liệu mình có đủ sức để chống cự hay không.

Sự hung bạo của Hắc Viêm Thú không chỉ thể hiện qua hình hài mà còn cả qua những gì mà nó đã để lại.

Ngũ giai yêu thú, không đùa được đâu..