Mộc Chiến và tên bàn tử rời khỏi khu rừng, tiến bước trên con đường mòn nhỏ dẫn đến Tuyết Nguyệt Thành.
Tốc độ tên bàn tử không nhanh lắm đối với Mộc Chiến, bởi vì tên bàn tử chỉ mới là Dung Huyết Cảnh trung kỳ.
Mộc Chiến hắn cũng rút kinh nghiệm những lần trước, luôn huy động hai mươi chiếc lá trong thụ tâm, giữ tu vi ở Dung Huyết sơ kỳ đỉnh phong, để tránh bị chú ý không đáng có.
Hoá Đan Cảnh rất dễ bị chú ý hơn Dung Huyết Cảnh, mà phàm nhân còn dễ bị chú ý hơn gấp bội.
Do vậy, hai mươi chiếc lá là đã đủ rồi..
Cảnh vật xung quanh trở nên rộng lớn và thoáng đãng hơn, hương thơm của đất trời hòa quyện với không khí mát lạnh, mang lại cảm giác trong lành và sảng khoái.
Khi thoát khỏi rừng, trước mắt họ hiện lên một bức tranh hùng vĩ.
Tuyết Nguyệt Thành nằm ở giữa Băng Nguyệt Cung và Hoả Long Môn, điều đặc biệt là nó không thuộc quản hạt của thế lực nào, mà cũng được xem như một thế lực.
Tuyết Nguyệt Thành với những bức tường thành cao chót vót, xây dựng bằng đá quý lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, như một viên ngọc giữa đất trời.
Phía xa xa, những ngọn núi tuyết trắng xóa đứng sừng sững, tạo thành phông nền hùng vĩ và hùng tráng.
Âm thanh từ thành phố vang vọng lại, tiếng nói cười, tiếng rao hàng từ các tiểu thương, hòa quyện vào nhau tạo nên một bầu không khí sống động.
Mộc Chiến có thể nghe thấy tiếng thách đấu, những lời bàn luận sôi nổi của các tu sĩ đang tranh luận về trận chiến mới nhất.
“Nơi này nhộn nhịp thật ấy nhỉ..!” Mộc Chiến nói một tiếng.
“Đúng vậy, Tuyết Nguyệt Thành là một trong những thành trì lớn nhất của Huyền Nguyên Đại Lục, nó không những nhồn nhịp mà còn là nơi phồn thịnh, tụ tập rất đông tu sĩ!” Tên bàn tử cười nói.
Hắn là một kẻ sảng khoái, tâm tư cũng rất đơn thuần. Thấy Mộc Chiến không phải là kẻ âm hiểm, thực lực lại thấp hơn hắn nên hắn cũng không có lo nghĩ quá nhiều.
Hơn nữa, hắn là đội trưởng của Huyền Nguyên Quan Trường đấy, dù cho thực lực không cao nhưng địa vị lại khá lớn, không một ai dám động đến người của Huyền Nguyên Quan Trường đâu.
Mộc Chiến và Bàn Tử đi qua cổng thành, cảm nhận được luồng khí lạnh thấm vào da thịt.
Dù là tu sĩ, nhưng cái lạnh ở nơi này rất đặc biệt a..
Không chần chờ, tên bàn tử dẫn Mộc Chiến đến một nơi gọi là Tuyết Hương Lâu, một tửu điếm lớn nằm ở vị trí đắc địa với biển hiệu bằng gỗ khắc tinh xảo, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng khắp nơi.
Âm thanh tiếng cười nói rôm rả bên trong như một bản hòa tấu, mời gọi mọi người vào.
Bước vào Tuyết Hương Lâu, Mộc Chiến và tên bàn tử lập tức bị thu hút bởi bầu không khí nơi này.
Những bàn ghế bằng gỗ được bày biện ngăn nắp, khách hàng ngồi chen chúc, vừa nhâm nhi rượu vừa trò chuyện, tạo nên những tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Một tiểu thị nữ phục vụ nhanh nhẹn, mặc trang phục truyền thống, tiến đến chào hỏi họ với nụ cười tươi tắn: “Chào mừng các vị khách quan đến với Tuyết Hương Lâu! Hai vị có muốn thưởng thức món đặc sản của bổn lâu không?”
Tên bàn tử gật đầu, không chần chờ mà gọi một chuỗi đồ ăn dài dằng dặc, cứ như là khách ruột của Tuyết Hương Lâu vậy.
Mộc Chiến giật khoé miệng một cái:
“Này huynh đài, ngươi gọi nhiều vậy có ổn không? Ta thấy tửu điếm này cũng không phải rẻ a..!”
Tên bàn tử lúc này mới cười hắc hắc:
“Ồ, nào phải ta trả tiền.. Là ngươi mời ta mà!!”
Mộc Chiến nghe vậy mặt đầy hắc tuyến, thì ra tên bàn tử này hố hắn một chầu..
Khá, khá lắm..
Ánh mắt Mộc Chiến lấp loé, tên này mà lát nữa không có tin tức gì ra hồn, xem ta trị ngươi như thế nào..
“Được rồi, giờ hãy nói cho ta biết sơ lược đi! Nếu ổn thoả, một viên Tụ Nguyên Đan này là của ngươi!”
Tụ Nguyên Đan..
Tên bàn tử vừa nghe thấy ba chữ này, xong nhìn lại viên đan dược trong tay Mộc Chiến, ánh mắt hắn sáng rực lên.
Tụ Nguyên Đan là đan dược có khả năng gia tăng bốn thành hoá nguyên đan cho tu sĩ Dung Huyết đỉnh phong a.
Tu sĩ ở cảnh giới Dung Huyết này như hắn không có gì khao khát hơn có thể đột phá lên Hoá Đan Cảnh, mà viên Tụ Nguyên Đan này là trợ lực rất đáng quý đối với hắn.
“Hảo, hảo.. vị huynh đài này có gì cần biết, ta sẵn sàng..!”
Tên bàn tử kích động đến mỡ dưới cằm run rẩy, hiển nhiên không nghĩ đến việc mình có thể dễ dàng đạt được Tụ Nguyên Đan như thế này.
“Đầu tiên, ta là Tử Hạo, là một đội trưởng của Huyền Nguyên Quan Trường! Xuất thân của ta cũng không có gì đáng nói lắm, chắc huynh đài cũng không muốn nghe.”
“À mà huynh đài tên gì?!” Tử Hạo hỏi.
“Mộc Chiến.” Mộc Chiến đáp, dù sao tên đối với hắn cũng không có ý nghĩa quá lớn.
“Mộc huynh, chắc ngươi tò mò về Huyền Nguyên Quan Trường phải không?!” Tử Hạo tay cầm đùi gà, tay thì cầm bánh bao, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
Mộc Chiến gật đầu, tay chậm rãi nhấp những ngụm rượu, vừa nghe chuyện của Tử Hạo vừa đánh giá xung quanh.
Tử Hạo tiếp tục:
“Huyền Nguyên Quan Trường, chính là thế lực tụ họp của các thế lực trên Huyền Nguyên Đại Lục, mục tiêu là chống lại thế lực Độc Giáo!”
Những thông tin này Mộc Chiến đã biết, hắn gật nhẹ đầu, ra hiệu Tử Hạo nói tiếp.
“Bởi vì thế, Huyền Nguyên Quan Trường có địa vị rất cao tại Huyền Nguyên Đại Lục, vì bản thân mỗi binh lính, tu sĩ trong này đều là những người sẵn sàng hi sinh để bảo vệ bình yên cho Huyền Nguyên Đại Lục.”
Đó cũng là lý do Tử Hạo tự tin không ai dám động vào hắn, dù hắn chỉ là một Dung Huyết Cảnh trung kỳ.
“Nếu có người hay thế lực nào động đến người của Huyền Nguyên Quan Trường thì sẽ chịu trách nhiệm rất nặng nề, thậm chí là xử chết!”
“Trong Huyền Nguyên Quan Trường, thường phân làm năm cấp bậc, thấp nhất là binh lính, với tu vi là Tụ Linh Cảnh. Trên binh lính là đội trưởng, tu vi Dung Huyết Cảnh. Trên đội trưởng chính là Tướng Quân, những Hoá Đan Cảnh tu sĩ. Trên Tướng Quân, chính là Đại Tướng Quân, họ là những Linh Anh Cảnh cường giả!”
Mộc Chiến vuốt cằm, cơ bản thì khá giống với chế độ quân đội ở Sơn Vân Đế Quốc hắn lẻn vào, hắn hỏi:
“Vậy trên Đại Tướng Quân là gì?!”
Tử Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt có chút kích động cũng hâm mộ:
“Trên Đại Tướng Quân, là Nguyên Soái, họ chính là những Nguyên Thần Cảnh cường giả, địa vị chí cao vô thượng!”
Ồ.. Nguyên Soái sao..
Mộc Chiến âm thầm suy tư, có lẽ Huyền Nguyên Đại Lục cũng không khác gì lắm so với Thiên Võ Đại Lục, không có Phân Thần Cảnh cường giả.
Nói vậy..
“Nói vậy, không lẽ bên Độc Giáo đó cường giả mạnh nhất là Nguyên Thần Cảnh cường giả sao?!”
Mộc Chiến thăm dò một chút, hiển nhiên bên Huyền Nguyên Đại Lục có Nguyên Thần Cảnh thì bên Độc Giáo không thể yếu hơn hay mạnh hơn quá nhiều rồi..
Mạnh hơn thì Huyền Nguyên Đại Lục đã sớm bị tiêu diệt, mà yếu hơn thì Độc Giáo đã không còn tồn tại rồi..
Điều này rất quan trọng với Mộc Chiến a, nếu bên Độc Giáo ấy càng mạnh, việc hắn đi tìm lão ca càng khó hơn..
Nhưng Tử Hạo lại lắc đầu:
“Không, ai nói ngươi Nguyên Thần Cảnh là mạnh nhất bên Độc Giáo..!”
Dứt lời, Tử Hạo nói nhỏ: “Ta nghe nói tướng quân của ta nói, bên bọn hắn thậm chí có cả cường giả cấp bậc trên cả những Nguyên Soái..!”
Mộc Chiến giật mình một chút.. trên cả Nguyên Thần Cảnh không phải là Phân Thần Cảnh cường giả sao..
Có lẽ thực lực của Tử Hạo quá thấp nên không biết cảnh giới đó là gì, nhưng không hề nghi ngờ đó là Phân Thân Cảnh cường giả a..
Mộc Chiến xoắn xuýt, không ngờ thế lực Độc Giáo này lại cường hãn như vậy..
“Vậy nếu bọn họ có cấp bậc cường giả như vậy, sao lại không tấn công Huyền Nguyên Đại Lục..” Mộc Chiến thắc mắc, một Phân Thần Cảnh đủ sức đấm nhau với hơn chục Nguyên Thần Cảnh đấy..
Tử Hạo vội hít sâu một hơi, trấn định bản thân lại:
“Bởi vì ta nghe nói, Huyền Nguyên Quan Trường cũng có một vị trên cả những Nguyên Soái cao cao tại thượng kia, chính là người mạnh nhất, cũng là người có quyền lực nhất Huyền Nguyên Đại Lục.”
“Người đó giữ chức vụ cao nhất trong Huyền Nguyên Quan Trường, đó chính là Tổng Tư Lệnh!”
Tổng Tư Lệnh..
Mộc Chiến thì thào một chút, không ngờ trên cả những Nguyên Soái, còn một vị Tổng Tư Lệnh thống lĩnh tất cả tu sĩ trong Huyền Nguyên Đại Lục.
Nếu hắn không lầm, đây chính là một vị Phân Thần Cảnh cường giả a..
Không ngờ Huyền Nguyên Đại Lục còn mạnh hơn Thiên Võ Đại Lục một cấp bậc..
Mộc Chiến âm trầm.. không ngờ việc hắn làm lại có thể đụng chạm đến Phân Thần Cảnh cường giả..
Con moẹ nó rồi.. không dễ chơi một chút nào..
Mộc Chiến hắn không sợ Phân Thần Cảnh, Thần Hải Cảnh Hoàng giả cũng chưa đủ làm cho hắn phải sợ.
Vấn đề là hắn cũng không thể nào thoát chết nếu như Phân Thần Cảnh cường giả chú ý đến..
Chuyến này đi, phải thật sự cẩn trọng rồi..
Hít sâu một hơi, Mộc Chiến hỏi tiếp Tử Hạo:
“Vậy một Đội Trưởng như ngươi làm gì ở đây?!”
Đội Trưởng như Tử Hạo không ở Huyền Nguyên Quan Trường mà lại ở khu vực gần Băng Nguyệt Cung này là sao..
Tử Hạo lắc đầu:
“Thứ lỗi, vấn đề này thuộc tư mật của quân đội, người ngoài ta không thể tiết lộ!!”
A..
Mộc Chiến thầm kinh ngạc một chút, Tử Hạo này đúng là một quân binh mẫu mực.
Cứ tưởng hắn chỉ là tên ngu ngốc nhét đồ vào mồm là mở miệng vô tội vạ chứ..
Không ngờ tên này cũng có nề nếp lắm..
Mộc Chiến tán thưởng một chút, sau đó gật đầu:
“Là tại hạ hồ đồ!”
Tử Hạo lại vuốt cằm:
“Thật ra ta đến vì hai chuyện, chuyện thứ nhất thì đúng là không nói được, nhưng chuyện thứ hai thì có thể đấy!”
Mộc Chiến hứng thú hỏi:
“Ồ, là gì vậy?”
Tử Hạo đáp:
“Lần này ta được phân công đến Băng Nguyệt Cung để thông cáo chiêu mộ cho Huyền Nguyên Quan Trường!!”
Mộc Chiến âm thầm nghi hoặc, hỏi một chút:
“Tử huynh có thể nói rõ hơn một chút được không? Tại sao Huyền Nguyên Quan Trường lại muốn chiêu binh?”
Tử Hạo húp một ngụm rượu, sau đó lên tiếng:
“Khà, không giấu Mộc huynh, bên Độc Giáo có động tĩnh, khiến nhiều binh lính, Đội Trưởng, thậm chí Tướng Quân và một Đại Tướng Quân ngã xuống, nên cần cấp thiết bổ sung lực lượng mới..!”
Chậc..chậc, ngã xuống cả một Linh Anh Cảnh tu sĩ sao..
Có lẽ có đại chiến xảy ra..
“Tử huynh, chiêu binh ở Huyền Nguyên Quan Trường là như thế nào vậy?”
Mộc Chiến tò mò, hiển nhiên hắn muốn đi về lãnh địa Độc Giáo, không cách nào hay hơn là phải gia nhập Huyền Nguyên Quan Trường.
“Mộc huynh cũng muốn gia nhập sao?” Tử Hạo ăn một miếng bánh bao khác nói.
Mộc Chiến gật nhẹ đầu, nhưng Tử Hạo lắc đầu biểu lộ một chút khó khăn:
“Vậy e là khó rồi đây.. Mộc huynh biết Huyền Nguyên Quan Trường là do các thế lực tông môn hợp lại mà thành đúng không?”
“Nếu là tu sĩ của các thế lực này thì không cần phải làm gì cũng được đưa thẳng vào đội ngũ, vì lai lịch của họ đã được kiểm chứng!”
“Nhưng nếu tán tu thì lại khác a.. cần kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu không sợ rằng tử sĩ của Độc Giáo lẻn vào để làm mật thám!”
Mộc Chiến khẽ chau mày, nhưng đúng là một Quan Trường quy mô lớn như vậy, không nên để một con sâu nào làm rầu nồi canh được.
“Vậy kiểm tra như thế nào?”
Tử Hạo lộ vẻ khó xử:
“Mộc huynh, cái này cũng không được tiết lộ, nếu ngươi muốn gia nhập, hãy đến Huyền Nguyên Quan Trường đăng ký tham gia!”
“Tại đó sẽ có người hướng dẫn ngươi đi kiểm tra!”
Tử Hạo nói tiếp, lộ vẻ mặt yên tâm:
“Ngươi sẽ hoàn toàn không vấn đề gì nếu không phải là người của Độc Giáo, nhưng nếu như là người của bọn hắn..”
Nói đến đây, Tử Hạo chợt rùng mình một cái, không dám nói tiếp.
Hiển nhiên, những cực hình mà những tên tử sĩ mật thám cố tình lẻn vào Huyền Nguyên Quan Trường là vô cùng kinh khủng.
Mộc Chiến gật đầu, hiển nhiên hắn không phải là người của Độc Giáo, cũng không có ý định gì gây hại đến Huyền Nguyên Quan Trường.
Nhưng mà hắn cũng không phải là người của Huyền Nguyên Quan Trường, không biết có vấn đề gì không..
“Vậy Tử huynh, khi nào thì đến đợt chiêu binh vậy?”
Tử Hạo đáp:
“Hai tháng nữa, bây giờ ta cũng đã xong nhiệm vụ ở Băng Nguyệt Cung, nên hiện tại cũng là lúc trở về!”
Mộc Chiến hỏi, có chút tò mò:
“Tử huynh khi đến có biết chuyện ở Băng Nguyệt Cung không?”
Mộc Chiến thật ra cũng không phải thắc mắc là tại sao bọn hắn lại xảy ra tranh chấp với Hoả Long Môn.
Thật ra, theo cuộc đối thoại mà Mộc Chiến hắn nghe được, Hoả Long Môn có lẽ là bên gây sự trước.
Nhưng thật kỳ lạ, đang đối mặt với Độc Giáo, sao Hoả Long Môn này lại gây nội đấu chứ, đáng lẽ phải làm hậu phương thật vững chắc mới phải.
“Mộc huynh muốn nhắc đến chuyện của Hoả Long Môn phải không? Thật ra hai tông môn đó là địch thủ truyền kỳ, không phải ngày một ngày hai đâu!”
“Ở trong Huyền Nguyên Quan Trường, hai phe tu sĩ này luôn cạnh khoé, đấu đá nhau từng chút một, đến nỗi trong một đội quân không thể có cùng hai tu sĩ của hai tông môn này!”
Mộc Chiến gật đầu, thấy Tử Hạo đúng là nhiệt tình nói cho hắn đầy đủ thông tin cần thiết của Huyền Nguyên Quan Trường, hắn khẽ phất tay:
“Tử huynh, đa tạ rồi! Đây là Tụ Nguyên Đan như đã nói!”
Tử Hạo thấy mắt sáng rực lên, miệng chảy nước dãi ròng ròng:
“Mộc huynh khách khí.. ngươi còn muốn biết gì không?!”
Tử Hạo đang rất muốn Mộc Chiến hỏi thêm gì đó, hi vọng tên này lấy ra thật nhiều đồ tốt cho hắn.
Một Dung Huyết Cảnh sơ kỳ mà có thể lấy ra Tụ Nguyên Đan, không dùng đầu cũng nghĩ ra đây là tiểu nhị thế tổ rồi..
Nhưng Mộc Chiến lắc đầu, chắp tay một tiếng, sau đó đến quầy tiếp tân để thanh toán.
Đúng như Tử Hạo nói, coi như đây là bữa ăn Mộc Chiến hắn mời, mà Tử Hạo xem như cũng nhiệt tình, nên hắn cũng không có vấn đề gì.
Nhưng khi tiểu thị nữ Tuyết Hương Lâu đưa cho Mộc Chiến hắn phiếu thanh toán, mặt Mộc Chiến trở nên đầy hắc tuyến.
Con moẹ nó, thằng mập này ăn gần một vạn linh thạch trung phẩm..
Mộc Chiến hắn chỉ nhớ là hắn chỉ uống mấy ly rượu, còn đâu là Tử Hạo ăn hết sạch.
Ấy vậy mà gần cả một vạn linh thạch trung phẩm..
Một linh thạch trung phẩm có thể đổi dược một ngàn linh thạch hạ phẩm lận đấy.
Nói cách khác, thằng mập này ăn hết tận một ngàn vạn linh thạch hạ phẩm của hắn..
Nhìn kỹ lại, hoá ra tên này gọi toàn món ăn chế biến từ Tam giai yêu thú, bảo sao nó đắt vậy..
Hít một hơi thật sâu, Vô Ngã Chân Ý phải vận chuyển để trấn định lại.
Tên bàn tử này đúng là láu cá thật.. nhưng thôi, vì những thông tin của hắn xem như là hữu ích, Mộc Chiến thở dài lấy linh thạch ra thanh toán.
Cũng may là hắn giờ cũng có một chút tích của, ba mươi vạn trung phẩm linh thạch là không thiếu.. nhưng khi không lấy ra tận một vạn đi ăn, cũng thấy chát chát một chút.
Lắc đầu, Mộc Chiến rời đi khỏi Tuyết Hương Lâu, không thèm để ý chuyện này nữa..