Thần Thụ Chí Tôn

Chương 237: Dị Biến



“Khặc khặc, có chuyện gì vui thế, cho ta chơi cùng với nào!”

Trong khoảnh khắc căng thẳng của trận chiến, khi hai thân ảnh của Mộc Chiến và Long Huyền đang giao tranh dữ dội, bất chợt vang lên những âm thanh quái dị, phá tan bầu không khí.

Tiếng cười khằng khặc, khô khốc và ghê rợn, như vọng ra từ hư không, khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng, bất giác toàn thân nổi da gà.

Bóng tối dần dần tụ lại thành một hình dáng mờ ảo. Một thân ảnh mặc hắc bào, ẩn mình trong bóng tối hiện ra trước mặt hai người, đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị.

Mộc Chiến nhìn thấy thân ảnh lập tức chấn động, lại là hắc y nhân?

Sao đi đâu cũng gặp bọn hắn hết vậy?

Nhưng không để Mộc Chiến lên tiếng, bên kia Long Huyền đã trầm giọng:

“Độc Giáo?!”

Mộc Chiến hơi bất ngờ một chút, thì ra hắc y nhân này là người của Độc Giáo.

Vậy không lẽ Độc Giáo này có liên quan gì đó với những tên hắc y nhân ở Thiên Võ Đại Lục hay sao?

Này..

Nếu nói như vậy, không lẽ bọn hắn sẽ có liên quan đến thế lực mà có Thần Hải Cảnh Hoàng giả toạ trấn đấy hay sao vậy..

Hít sâu một hơi, Vô Ngã Chân Ý trấn định lại. Nếu sự thật là như vậy thì không biết thế lực của tên Hoàng giả đó tay dài đến mức như nào…

Bỏ qua chuyện đó, Mộc Chiến nhìn thân ảnh hắc y nhân vừa đến, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, thương thế của hắn bị Long Huyền này đánh còn chưa kịp khôi phục chút nào.

Vốn dĩ định liều mạng phản sát lại Long Huyền thì nào ngờ người của Độc Giáo này lại xuất hiện cơ chứ..

Thậm chí Mộc Chiến cảm nhận khí tức toả ra từ tên hắc y này còn là Linh Anh Cảnh hậu kỳ cường giả nữa.

Một Diệp Tàn Nộ Vạn Giới, hoặc Huyết Ngục Quan dùng để nện cả hai bọn hắn thì cũng không đủ sức a..

Thấy Long Huyền và tên hắc y nhân đang hai mắt toé lửa nhìn nhau, Mộc Chiến xẹt qua một suy nghĩ trong đầu, sau đó lập tức đưa ra quyết định.

Không chút biểu lộ gì trên nét mặt, Mộc Chiến lùi lại vài bước, từng cử động của hắn đều kín đáo, như cành lá nhẹ lay trong gió, khó ai nhận ra ý đồ.

Đột ngột, từ trong Thụ Tâm, hắn âm thầm lấy ra viên Nguyên Tâm Thạch, sau đó hắn khẽ nhắm mắt, tay vung lên, vận dụng toàn bộ linh lực, ném một lực thật mạnh.

Viên Nguyên Tâm Thạch bay vụt ra, rơi xuống một điểm cách đó không xa, nhưng lại ở đúng hướng đối diện Long Huyền và hắc y nhân.

Lập tức Nguyên Tâm Thạch tỏa ra linh khí dồi dào, hấp dẫn tất cả sinh linh trong vùng, như ánh lửa thu hút bầy thiêu thân.

Long Huyền và hắc y nhân đều lập tức nhận ra nguồn linh lực bỗng dưng bùng phát, không khỏi dõi mắt nhìn theo.

Trong tích tắc bọn hắn phân tâm, Mộc Chiến đã chuyển hướng, thân ảnh như chiếc lá nhẹ nhàng lướt đi, lặng lẽ mà mau lẹ hướng về phía khác rời đi.

Long Huyền cảm nhận sự di chuyển của hắn, quay lại nhưng chỉ thấy bóng lưng của Mộc Chiến đã cách xa.

Hắn lập tức quát lên:

“Muốn chạy trốn sao?”

Nhưng Mộc Chiến không hề dừng lại. Hắn như cơn gió thoảng, lướt đi trong đêm, bóng dáng dần tan biến trong màn đêm u tối, để lại Long Huyền và hắc y nhân giữa trận địa, chỉ còn lại luồng linh khí của Nguyên Tâm Thạch trôi nổi giữa không trung.

Long Huyền nhìn theo thân ảnh Mộc Chiến dần dần biến mất vào bóng đêm, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận xen lẫn bất cam.

Hắn nghiến răng, lòng đầy hận ý, nhưng lý trí của hắn hiểu rõ, hắn không thể đuổi theo Mộc Chiến lúc này.

Nếu hắn rời khỏi đây, Nguyên Tâm Thạch sẽ lập tức rơi vào tay hắc y nhân, mà để một kẻ nguy hiểm như vậy chiếm lấy bảo vật, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

“Tiểu tử, ngươi thật là giảo hoạt!”

Long Huyền âm thầm chửi rủa, bàn tay nắm chặt lấy Hỏa Long Đao, mắt sắc như lưỡi đao xoáy sâu vào hắc y nhân trước mặt, vẻ kiềm nén như ngọn núi lửa chỉ chờ bùng phát.

Hắc y nhân hai mắt sáng rực khi nhìn thấy Nguyên Tâm Thạch. Thì ra bọn hắn tranh giành vì bảo vật cấp độ này.. Cũng dễ hiểu thôi, vì chính hắn cũng đang kích động đây mà.

Sau đó hắn chỉ khẽ cười lạnh, dường như nhìn thấu sự chần chừ của Long Huyền. Hắn chậm rãi bước về phía Nguyên Tâm Thạch, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy, vừa chứa đựng sự tò mò vừa lộ rõ vẻ trêu tức.

Long Huyền siết chặt nắm đấm, khí thế bùng lên như ngọn lửa hừng hực.

“Ngươi tưởng có thể dễ dàng chiếm được Nguyên Tâm Thạch sao?”

Hắn quát lớn, thân ảnh lao vút về phía hắc y nhân, không chút do dự. Nếu không thể đuổi theo Mộc Chiến, thì hắn nhất định phải giữ được Nguyên Tâm Thạch, không thể để rơi vào tay kẻ địch.

Hắc y nhân chỉ khẽ nhếch miệng cười lạnh, không lùi lại mà tiến tới, đôi mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm, chuẩn bị nghênh chiến với Long Huyền.

Trong khoảnh khắc, linh khí quanh họ bùng phát mãnh liệt, trận chiến mới lại nổ ra, chỉ để tranh đoạt một viên Nguyên Tâm Thạch đầy mị lực.

….

Long Huyền ánh mắt rực lửa, Hỏa Long Đao trong tay vung lên tạo thành một cơn sóng lửa cuồn cuộn, khí thế ngập trời, quyết không để hắc y nhân có cơ hội tiếp cận Nguyên Tâm Thạch.

Phừng phừng…

Ngọn lửa từ Hỏa Long Đao tỏa ra như những con rồng lửa lao tới, hung hãn và cuồng bạo, không gì có thể ngăn cản.

“Chơi lửa?”

Hắc y nhân đối diện, không hề tỏ ra nao núng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Vù vù…

Hắn đưa tay áo rộng quét nhẹ, từ bên trong tay áo, một làn khói đen nhàn nhạt bốc ra, hòa vào không khí mà gần như vô hình, nhưng lại tỏa ra thứ mùi hôi tanh khiến người khác khó chịu.

Độc khí này không mùi không sắc, chỉ cần hít phải là như bị trúng độc mãn tính, cơ thể dần dần suy yếu, linh khí rối loạn.

“Vô Ảnh Độc!”

Hắc y nhân cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt âm hiểm như độc xà, đầy toan tính.

“Cái quỷ gì?!”

Long Huyền cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, linh lực trong cơ thể bỗng chốc bị kiềm hãm, hơi thở có phần nặng nề hơn.

“Long Vũ Hoả Diệm!”

Hắn lập tức hiểu ra mình đã trúng độc, nhưng với tâm trí kiên định, hắn vận chuyển linh lực, bùng lên Long Vũ Hỏa Diệm trong cơ thể, khiến cơ thể bùng cháy như một ngọn hỏa diệm, linh lực hỏa hệ bốc lên cuồn cuộn, muốn thiêu rụi cả làn độc khí đáng sợ.

Tuy nhiên, độc khí của hắc y nhân như có linh tính, lượn lờ tránh né ngọn lửa, bao vây quanh Long Huyền như bóng với hình.

“Tiếp tục! Vô Ảnh Độc!”

Hắc y nhân cười khẩy, bước tới từng bước, từng bước một, tạo ra thêm nhiều đợt khói độc từ đôi tay gầy guộc, lan tỏa ra như màn sương, ám sát bất cứ khoảng không nào có thể khiến Long Huyền lùi bước.

“Ngươi cứ giãy dụa đi, độc này không chỉ làm suy yếu linh lực mà còn thâm nhập vào kinh mạch, làm tổn thương nội tạng từ từ. Ngươi sẽ thấy từng hơi thở đều đau đớn như lửa đốt!”

Hắc y nhân âm u nói, ánh mắt chứa đựng sự đắc thắng.

“Hộc..hộc!”

Long Huyền cảm thấy khí lực dần cạn kiệt, máu huyết trong người dần bị độc tố ăn mòn, nhưng hắn nghiến răng, không chấp nhận bại trận.

“Con moẹ nó! Hoả Thiên Long Tụ!”

Hắn gầm lên, triệu hồi ra Hỏa Thiên Long Tụ, ngọn lửa từ đôi tay biến thành hình dạng rồng lửa khổng lồ, lao về phía hắc y nhân với sức mạnh huỷ diệt.

“Ngươi nghĩ độc khí có thể ngăn cản ta sao? Chết đi!”

Long Huyền gầm lên, quyết liệt tung ra chiêu mạnh nhất, ngọn rồng lửa đâm thẳng về phía hắc y nhân như muốn nuốt chửng cả bóng đen và làn độc khí.

“Âm Phong Độc Sát!”

Nhưng hắc y nhân, với vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lùi lại vài bước, một tay vung lên triệu hồi màn độc dày đặc hơn.

Oành…

Rầm..

Ngọn lửa của Long Huyền đâm vào lớp độc, tạo thành tiếng nổ lớn, nhưng độc khí như có sinh mệnh, bị lửa thiêu đốt nhưng vẫn lan tỏa bao quanh hắn.

Trong tiếng nổ lớn, khói độc bốc lên thành màn đen dày đặc, làm che phủ cả chiến trường.

Khi khói tan đi, Long Huyền đã thấm đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, cảm giác bị độc tố ăn mòn ngày càng rõ ràng.

Hắn cố đứng vững, nhưng độc khí đã xâm nhập sâu vào kinh mạch, khiến linh lực bắt đầu tan rã.

“Hắc y nhân” cười khằng khặc, đôi mắt lóe lên vẻ thỏa mãn.

“Long Huyền, ngươi quả nhiên mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại độc của ta! Đây là cái giá cho kẻ tự cao như ngươi.”

Long Huyền thầm hận không thể đánh tan đối phương ngay lúc này, nhưng độc tính quá mạnh, nếu không phải Hoả Chi Ý Cảnh của hắn cường hãn chống đỡ lại độc này, Long Huyền đã sớm phi thăng rồi..

Âm trầm cân nhắc, trong tay Long Huyền đột nhiên xuất hiện một viên đan dược đỏ rực như lửa.

Long Huyền đứng đó, tay siết chặt viên Bạo Hỏa Linh Đan trong lòng bàn tay, ánh mắt u trầm, sắc lạnh như đêm tối không trăng.

Long Huyền trầm mặc, tự nhủ: “Nếu không dốc toàn lực hôm nay, e rằng Nguyên Tâm Thạch sẽ rơi vào tay kẻ này.”