Thần Thụ Chí Tôn

Chương 239: Đến Chết Như Nào Cũng Không Rõ



Long Huyền bước đi không ngừng suốt nửa canh giờ, cảm giác mệt mỏi dần dâng lên, nhưng hắn vẫn tiếp tục rời xa khỏi cảnh hoang tàn của cuộc chiến.

Khi ánh mắt của hắn chạm phải một khu rừng, tâm trạng hắn bỗng trở nên nhẹ nhõm.

Khu rừng này dường như là một thiên đường giữa lòng thảo nguyên rộng lớn.

Những cây cổ thụ cao lớn tỏa bóng mát, lá xanh rì rào trong gió, mang lại một cảm giác bình yên hiếm hoi. Hương thơm của đất ẩm và những loài hoa dại nhẹ nhàng len lỏi vào không khí, khiến cho tâm trí hắn tạm thời quên đi những đau thương và lo âu.

“Không ngờ trong Huyết Ảnh Bí Cảnh còn có nơi như thế này..”

Long Huyền ngạc nhiên một chút, sau đó cẩn thận tiến vào rừng, cảm nhận được sự bình yên xung quanh.

Long Huyền cảm nhận được luồng linh khí trong khu rừng này dồi dào hơn cả, có thể giúp hắn hồi phục phần nào sức mạnh đã mất.

Khi Long Huyền tiếp tục đi sâu vào khu rừng, hắn bỗng cảm nhận được một luồng linh khí dồi dào tỏa ra từ một gốc cây cổ thụ.

Gốc cây này lớn và hùng vĩ, với tán lá xum xuê, có vẻ như đã đứng sừng sững hàng trăm năm, chứng kiến bao thăng trầm của thời gian. Tán cây xanh mát của cổ thụ khẽ đung đưa theo gió, như mời gọi Long Huyền đến đó nghỉ ngơi.

Long Huyền tiến lại gần gốc cây, cảm giác linh khí xung quanh như đang cuộn trào, mang theo sự ấm áp và tươi mới.

Những tán lá xanh biếc và thân cây khô cứng, nhưng bên trong lại ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Hắn đặt tay lên thân cây, cảm nhận được nhịp đập của thiên nhiên, những linh khí như đang chảy qua kẽ tay hắn, nuôi dưỡng sức mạnh bên trong.

“Đây chính là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi,”

Long Huyền nghĩ thầm, ánh mắt sáng lên với niềm hy vọng. Hắn ngồi xuống bên gốc cây, tựa lưng vào thân cây khổng lồ, lòng bình tĩnh lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, để cho linh khí từ cây cối tràn vào cơ thể, mang theo cảm giác thư giãn, nhẹ nhàng.

Trong lúc nghỉ ngơi, hắn bắt đầu thiền định, tập trung vào việc hấp thụ linh khí từ đất và cây cối.

“Hộc..hộc..”

Mỗi hơi thở đều trở nên tràn đầy sức sống, và linh khí dần dần hồi phục lại những vết thương và kiệt sức mà hắn đã trải qua trong trận chiến vừa rồi.

Hắn cảm thấy năng lượng mới bắt đầu len lỏi khắp cơ thể, giúp cho sức mạnh của hắn dần được khôi phục.

“Đúng là nơi lý tưởng,” hắn thì thào, đôi mắt nhắm lại, lắng nghe âm thanh của khu rừng.

Tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng chim hót vang vọng xa xa, tất cả tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên.

Long Huyền cảm thấy như mọi lo âu, sợ hãi đều tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và hy vọng…

….

Khi Long Huyền đang chìm đắm trong trạng thái thiền định, tận hưởng từng luồng linh khí chảy vào cơ thể, nhưng hắn không hề hay biết.. cổ thụ hắn đang dựa vào dần dần mở hai mắt ra..

Một đôi mắt khổng lồ từ bên trong thân cây mở ra, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn thẳng vào Long Huyền.

“Nơi này..thật lý tưởng mà, đúng không..!”

Cổ thụ đột nhiên mở miệng cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức, một cành cây của cổ thụ không ngần ngại vung Phệ Sinh Mộc Diễm về phía Long Huyền đang còn không biết gì.

Long Huyền đang tu luyện bỗng nhiên cảm giác được khí tức tử vong đến gần, theo bản năng hắn rút Hỏa Long Cương Giáp ra, lớp giáp bảo vệ vững chắc được bọc quanh người.

Oành…

Âm thanh va chạm nổ ra như sấm sét khi hai luồng sức mạnh gặp nhau.

Ánh sáng và bóng tối đan xen, những tia lửa bắn ra tứ phía, tạo nên những bức tường khói bụi mịt mờ.

Khung cảnh biến thành một bức tranh hỗn loạn, với những tiếng gầm rú và tiếng nổ mạnh. Không gian như bị xé toạc, bụi mịt mờ bay tung toé khắp khu rừng.

Phốc!!

Mà trong bụi mù ấy, một thân ảnh hộc máu bay ngược ra ngoài, khí tức suy yếu đến cực điểm.

Sắc mặt Long Huyền lúc này đã tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi ướt đẫm trán hắn chảy xuống từng giọt, hòa quyện với bụi bẩn trên gương mặt.

“Hộc.. hộc..”

Cơ thể hắn gục xuống, hơi thở trở nên gấp gáp, từng nhịp thở nặng nề như kéo theo cả bầu không khí nặng nề xung quanh.

Vết thương trên người Long Huyền chằng chịt, máu từ những vết rách trên da thấm ướt cả bộ giáp, nhuốm đỏ đất đai xung quanh.

Hắn cố gắng đứng vững, nhưng cảm giác đau đớn tê liệt từ Phệ Sinh Mộc Diễm vẫn đang điên cuồng thôn phệ sinh cơ của hắn, như có hàng ngàn mũi dao đâm vào cơ thể.

“Cái con moẹ gì thế này…”

Long Huyền thét lên trong lòng, nhưng tiếng kêu chỉ vang vọng trong tâm trí, hắn thậm chí không còn đủ sức để nói nữa.

Chợt, Long Huyền nhìn về phía cổ thụ, một cảm giác kinh hãi ập đến như cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Đôi mắt hắn mở to, tâm trí bỗng dừng lại khi nhận ra điều mà trước đó hắn chưa từng chú ý.

Cây cổ thụ khổng lồ không chỉ là một biểu tượng của sức mạnh tự nhiên mà giờ đây, nó đang nhìn thẳng vào hắn bằng đôi mắt sắc lạnh, như thể có sự sống và ý thức riêng biệt.

“Không thể nào…” Hắn kinh hãi, cây có mắt?

Tại sao lại có mắt trên cây?

Thụ yêu?

Trong khoảnh khắc cuối cùng này, sự thật không thể tin nổi bỗng chốc chiếm lấy tâm trí hắn, tạo thành một cơn hoảng loạn mới.

Mỗi nhịp tim của Long Huyền như vang vọng trong im lặng, trái tim hắn đập mạnh trong nỗi sợ hãi.

Ánh mắt từ cổ thụ sắc lạnh như những mũi dao, khiến hắn cảm thấy không chỉ là cái chết đang đến gần, mà còn là sự phán xét từ thiên nhiên, như thể cây cối đã chứng kiến mọi hành động, mọi tội lỗi mà hắn đã gây ra.

“Đến cùng là chuyện gì vậy..?!”

Hắn lầm bầm, lòng dâng lên cảm giác bất lực tột cùng. Cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ nhòa trong nước mắt, sự sống và cái chết giờ đây giao thoa, nhưng trước mắt hắn, cổ thụ vẫn đứng đó, vững chãi như một vị thần, không chút lay động.

Khi ngọn lửa xanh lục từ Phệ Sinh Mộc Diễm từ từ nuốt chửng hắn, Long Huyền vẫn chỉ còn biết hoảng sợ tột độ, cho đến cuối cùng, hắn vẫn không biết lý do mình chết là cái gì..