Giữa lòng Huyết Ảnh Bí Cảnh, nơi sắc đỏ của những huyết thạch âm u rực sáng lấp ló trong bóng tối mờ mịt, có một nữ nhân tuyệt sắc đang cuống cuồng băng qua những lối mòn đỏ rực như máu.
Mái tóc nàng dài đến thắt lưng, bay lượn như dòng thác đen tuyền, trong ánh mắt toát lên sự kiên cường xen lẫn chút hoảng loạn.
Dù đang ở thế bị truy đuổi, dáng vẻ nàng vẫn thoát tục, phiêu dật như cành liễu lả lướt, khiến kẻ nhìn qua không khỏi động lòng.
Theo sát nàng là một đoàn oán hồn, u ám như làn sương mù độc địa.
Thực lực thấp nhất cũng là Hoá Đan Cảnh, mà cao nhất lại đến Linh Anh Cảnh trung kỳ.
Đám oán hồn này dường như chẳng dễ dàng bỏ qua, từng bóng ma rít lên thành tiếng sắc lạnh như dao cứa, bám chặt như muốn nuốt chửng nữ nhân ấy.
Những đôi mắt trắng dã của chúng, rực lên đầy khát khao, như chỉ chực chờ khoảnh khắc nàng gục ngã để nhào vào đoạt lấy sinh cơ quý giá ấy.
Nàng chợt dừng lại bên một vách đá dựng đứng, môi khẽ mím lại, đôi mắt sâu thẳm thoáng chút lo lắng.
Giữa lúc hiểm nguy cận kề, nữ nhân khẽ cất lên một tiếng niệm chú, đôi tay xinh đẹp vung lên như điều khiển một loại lực lượng thần bí nào đó.
Từ đôi bàn tay nàng, ngọn lửa kỳ ảo mang sắc thái hồng ngọc bừng cháy, tỏa ra khí tức mãnh liệt, như hừng đông xua tan bóng đêm.
“Diệu Viêm Hoá Tâm!”
Tống Vũ Hà khẽ quát một chút, chiêu thức nàng sử dụng là Diệu Viêm Hóa Tâm, một tuyệt kỹ luyện khí, kết hợp giữa hỏa hệ và tâm niệm tinh luyện.
Ngọn lửa này không chỉ mang sức mạnh thiêu đốt mà còn có khả năng thanh lọc linh khí xung quanh, khiến oán hồn bị suy yếu và lùi bước.
“Gràooooo…”
Đám oán hồn thấy luồng hỏa diễm lấp lánh sáng rực, rít lên đầy căm phẫn nhưng không dám tiếp cận quá gần.
“Hộc..hộc..”
Tuy nhiên, Diệu Viêm Hóa Tâm là kỹ năng tiêu hao linh lực lớn, khiến Tống Vũ Hà cảm thấy kiệt sức, nhưng nàng vẫn nghiến răng, kiên trì giữ vững ngọn lửa bảo vệ mình.
Nhưng ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa ấy chẳng thể nào cầm cự lâu, khi từng bóng ma một rít lên, tà lực đánh thẳng liên tục làm Diệu Viêm Hoá Tâm dần suy yếu.
“Không xong rồi!”
Nàng thầm nghĩ, cảm nhận rõ linh lực của mình đang suy kiệt. Trước khi có thể nghĩ thêm, một oán hồn Linh Anh Cảnh vọt qua được hoả diễm, lao đến như mãnh thú đói khát, tấn công trực tiếp đến Tống Vũ Hà.
Nàng giật mình, lập tức muốn quay người tiếp tục chạy trốn.
Soạt..
Bỗng, nàng bị trượt chân, ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay run rẩy chống lên, cố gắng níu kéo chút sức lực còn lại.
Ngay lập tức, oán hồn Linh Anh Cảnh đã đến gần, đôi thủ trảo lạnh tanh hạ xuống bờ vai nõn nà của nàng.
Sự chết chóc bao trùm lấy nàng, hơi lạnh thấu xương từ đám oán khí xâm chiếm, khiến nàng cảm thấy sinh lực dần tan biến.
“Ta..phải chết rồi sao..?!”
Trong khoảnh khắc đó, sự tuyệt vọng như lưỡi đao bén, cứa vào tâm khảm nàng.
Vùn vụt…
Đúng lúc ấy, một tiếng xé gió vang lên, một luồng sáng xanh biếc chói lòa xuyên qua đám sương mờ mịt.
Đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ, ấm áp vươn ra, ôm trọn lấy nàng.
Nàng khẽ giật mình, đôi mắt ngỡ ngàng ngước lên chỉ để nhìn thấy một đôi mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm, mang theo ánh nhìn không chút sợ hãi.
Một tay hắn vẫn vững chãi siết chặt Thanh Mộc Quyền Sáo, tay còn lại kéo nàng vào lòng, vững vàng như gốc cổ thụ bảo vệ mảnh mai hoa ngọc.
“Các chủ không sao chứ?!” hắn trầm giọng, hơi thở bình ổn nhưng giọng nói như mệnh lệnh trấn an giữa biển tuyệt vọng.
Đôi cánh tay cứng cáp ấy bao bọc lấy nàng, khiến sự lạnh lẽo từ lũ oán hồn không thể chạm tới.
Nàng cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ lồng ngực hắn, một nguồn sinh lực mạnh mẽ đối lập hoàn toàn với oán khí tà ác xung quanh.
Trái tim nàng đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác ấm áp, an toàn không thể diễn tả.
Nơi ấy, trong lòng hắn, mọi nỗi tuyệt vọng như tan biến, nhường chỗ cho tia sáng của hy vọng le lói.
Mộc Chiến đang cùng Lý Thiên tìm kiếm Tống Vũ Hà, thì chợt hắn nhận ra nàng đang bị đám oan hồn Linh Anh Cảnh truy sát.
Không chần chờ, hắn lập tức vận dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ với Thanh Vân Mộc Hài, gần như tốc biến đến vị trí của Tống Vũ Hà.
“Mộc Tinh Đại Thủ Ấn!”
Mộc Chiến khẽ vung tay, một đại ấn màu lục nện thẳng vào oan hồn Linh Anh Cảnh đang muốn lao đến.
Đùng…
Mộc Tinh Đại Thủ Ấn lập tức chụp xuống, trấn áp tất cả lũ oán hồn đang hoảng loạn dưới sức mạnh như chấn động đại địa.
Trong nháy mắt, những bóng ma bị ép chặt, tan thành từng làn sương đen u tối, như tro bụi bị gió cuốn bay xa.
Mộc Tinh Đại Thủ Ấn mà Mộc Chiến đánh ra cũng không phải bình thường, hắn đã vận dụng toàn bộ 2600 chiếc lá, kèm theo Diệp Tàn Nộ Thương Khung, khiến cho bọn hắn gần như không đỡ nổi.
Ngay cả oán hồn Linh Anh Cảnh trung kỳ mạnh nhất cũng bị bắn ra xa, nói gì đến Hoá Đan Cảnh oán hồn.
Tiếng nổ ấy làm cho Tống Vũ Hà bừng tỉnh lại, môi son khẽ lắp bắp:
“Mộc..Mộc..”
Mộc Chiến nhanh tay đưa một ngón trỏ lên miệng nàng:
“Ta là Thương Thiên!”
Tống Vũ Hà cảm nhận được tư vị ngón tay của Mộc Chiến, có chút bất ngờ.
Nhưng với tâm tính của một cường giả, nàng rất nhanh hiểu ngay được vấn đề, nàng lập tức nhẹ nhàng nói:
“Thương Thiên, đa tạ ngươi..! Nếu ngươi tới trễ chút nữa thì..”
“Được, để nói sau! Giờ phải giải quyết đám này trước!”
Mộc Chiến gật đầu, lặng lẽ thả Tống Vũ Hà ra, sau đó chỉnh lại Thanh Mộc Quyền Sáo, ánh sáng xanh lục của linh khí phát ra từ quyền sáo bao phủ lên bàn tay cường tráng của hắn, từng tia sáng sắc bén hiện rõ.
Không chần chừ, hắn xông về phía đám oán hồn đang gào thét, từng bóng ma tà ác lao tới như thể muốn nuốt chửng lấy hắn.
“Mộc Tinh Đại Thủ Ấn!”
Mộc Chiến chỉ khẽ cười nhạt, ánh mắt không hề dao động. Tay phải vung mạnh lên, thi triển tuyệt kỹ Mộc Tinh Đại Thủ Ấn, khiến cả không gian chấn động.
Giữa không trung, bàn tay khổng lồ từ mộc khí dày đặc hiện lên, trấn áp từng oán hồn dưới sự cường đại như thiên quân vạn mã.
Đoàng…đoàng…đoàng…
Từng cú đấm dứt khoát và mạnh mẽ của hắn như đập thẳng vào trung tâm của mỗi oán hồn, tiếng nổ vang dội trong bóng tối, từng tia mộc khí tỏa sáng rực rỡ, đánh bật lũ tà ma về cõi hư vô.
Một đòn, hai đòn, mỗi lần Mộc Chiến tung quyền, từng lớp linh lực như những cơn sóng mãnh liệt cuồn cuộn tuôn trào, xé nát oán khí dày đặc.
“Gràoooooo….”
Những tiếng gào rít thảm thiết vang lên, đám oán hồn lần lượt tan thành làn sương đen rệu rã, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Tống Vũ Hà đứng phía sau Mộc Chiến, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi thân ảnh của hắn, trong đó chất chứa không biết bao nhiêu là sự kinh ngạc.
Hình ảnh Mộc Chiến dứt khoát, từng quyền tung ra đầy uy lực đã khắc sâu vào tâm trí nàng, khiến tim nàng đập rộn ràng.