Trước mắt Mộc Chiến và Tống Vũ Hà, một khung cảnh ma mị hiện lên đầy vẻ kỳ bí và ám ảnh.
Tám thân ảnh mặc áo choàng đen, đứng xếp thành hàng, vây quanh mười thi thể bất động nằm dưới đất.
Những thi thể ấy không giống người bình thường làn da xám xịt, đôi mắt trống rỗng như đã mất đi toàn bộ sinh cơ, chỉ còn lại những mảnh tàn hồn lẩn khuất trong không gian xung quanh.
Từng đợt âm khí quỷ dị lan tỏa từ trận pháp, tạo thành những luồng khí đen dày đặc, xoáy quanh mười thi thể, như thể hút lấy toàn bộ linh hồn chưa tan biến.
“Gràoooo…”
Những oán hồn tụ tập nơi đây trông như đang rên rỉ, gào thét trong im lặng, đôi mắt trống rỗng nhưng chứa đầy căm hận, khiến bầu không khí thêm phần rợn người.
Trận pháp kỳ quái dưới chân chúng toát lên ánh sáng đỏ rực, từng ký tự cổ xưa phát sáng yếu ớt nhưng không ngừng chuyển động, tựa như những cánh hoa u tối lơ lửng trong không gian, vừa mời gọi vừa khống chế đám oán hồn.
Ánh sáng đỏ huyết sắc ấy phản chiếu lên gương mặt của tám thân ảnh đứng xung quanh, khiến bọn hắn trông như những bóng ma trong đêm, với vẻ âm u và đầy sát khí.
Một tên nào đó trong tám thân ảnh thấy Mộc Chiến và Tống Vũ Hà đến, lập tức chấn kinh:
“Đến thật nhanh..”
Một tên khác, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người bọn họ:
“Đúng, đến nhanh thật.. Bọn hắn không sợ mai phục sao?!”
Một tên đứng đối diện, hừ lạnh:
“Hừ, đến sớm hay muộn có ý nghĩa gì, đều là người chết cả thôi..”
Mộc Chiến nheo mắt lại đánh giá, trừ Độc Tam, thì bên bọn hắn có bốn Linh Anh Cảnh đỉnh phong, hai Linh Anh Cảnh hậu kỳ và một Linh Anh Cảnh trung kỳ.
Ngoài ra, chính giữa còn có một oán hồn Nguyên Thần Cảnh đang lượn lờ xung quanh mười thi thể trong trận pháp, dường như nó đang cố gắng hấp thu huyết khí từ mười cỗ thi thể đó.
Mộc Chiến không rõ nó là thứ gì, nhưng hắn đoán nếu để Nguyên Thần Cảnh oán hồn đó hoàn toàn thôn phệ, pháp quyết ấy liền có thể hạ tràng, lúc đó nguy cấp rồi..
Âm trầm một tiếng, Mộc Chiến đang chưa biết xử lý như thế nào thì nghe tiếng của mấy cường giả Huyền Nguyên Đại Lục cũng đã đến.
Thiên Tinh Thông, Ngân Vũ, Hắc Tâm Nguyệt, Vô Phong, Thuỷ Hàn Đạo Nhân, Bích Thuỷ Thanh Yến, Ngọc Linh, Băng Kình, Phong Trạch đều đã có mặt đủ cả.
Nhìn sơ lược, tổng thực lực bên Huyền Nguyên Đại Lục mạnh hơn đám người bên Độc Giáo kia, vì bên bọn họ có Thiên Tinh Thông, Hắc Tâm Nguyệt, Thuỷ Hàn Đạo Nhân, Ngọc Linh và cả Tống Vũ Hà là Linh Anh Cảnh đỉnh phong.
Ngân Vũ, Vô Phong, Bích Thuỷ Thanh Yến, Phong Trạch thì là Linh Anh Cảnh hậu kỳ.
Chỉ trừ Mộc Chiến và Băng Kình là Linh Anh Cảnh trung kỳ mà thôi.
Mộc Chiến lên tiếng:
“Chư vị, ta có lẽ không cần nói nhiều, cái chúng ta cần ngăn chặn đó chính là oán hồn Nguyên Thần Cảnh ấy thôn phệ huyết khí!”
“Vậy nên, hãy chia nhau ra tấn công bọn hắn, vài người cùng tấn công Nguyên Thần Cảnh oán hồn!”
Mộc Chiến vừa dứt lời, đám cường giả Huyền Nguyên Đại Lục cũng lập tức hiểu vấn đề, không nói nhiều mà bọn hắn đã bộc phát toàn bộ khí tức lao về đám người Độc Giáo.
Dẫn đầu là Thiên Tinh Thông, hắn trong tay xuất hiện một cái ấn hình rồng, Kim Long Ấn, Tứ giai đỉnh cấp pháp bảo đang lao về một tên Linh Anh Cảnh đỉnh phong của Độc Giáo:
“Để lão phu đánh trận đầu!”
“Long Ảnh Phong Thiên!”
Lời Thiên Tinh Thông vừa dứt, Kim Long Ấn đột nhiên loé sáng, tạo ra hàng ngàn bóng rồng vàng, từng bóng ẩn chứa sát ý vô cùng, xoáy tròn và bủa vây tên Linh Anh Cảnh đỉnh phong của Độc Giáo từ mọi hướng, tạo thành bức tường cấm địa không thể thoát thân.
Hắc Tâm Nguyệt của Hắc Tâm Đạo không chịu yếu thế, nàng u lãnh gằn giọng một tiếng:
“Vô Hình Liêm Sát!”
Dứt lời, trong tay của nàng bỗng xuất hiện một cây lưỡi hái đen kịch, lan toả hơi thở sât khí như tử vong khắp nơi.
Đó chính là U Minh Liêm Đao, cũng là một Tứ giai cực phẩm pháp bảo.
Khi Hắc Tâm Nguyệt thi triển Vô Hình Liêm Sát, U Minh Liêm Đao trong tay nàng gần như biến mất vô thanh vô tức, sau đó tấn công một tên Linh Anh Cảnh đỉnh từ các góc khuất với tốc độ cực nhanh, khiến hắn khó có cơ hội phòng bị, chỉ kịp cảm nhận luồng sát ý trước khi nhận lấy đòn chí mạng.
Thuỷ Hàn Đạo Nhân cũng không chậm trễ, hắn lấy ra một cây đinh ba phủ đầy băng tuyết, linh khí thuỷ lực lan tràn.
Với Thuỷ Sa Đinh Ba trong tay, Thuỷ Hàn Đạo Nhân gầm lớn:
“Thuỷ Sa Phong Hải!”
Dứt lời, một cỗ thuỷ linh lực tuôn tràn, áp bách về một Linh Anh Cảnh đỉnh của Độc Giáo, tạo ra một sóng hàn băng dữ dội, đóng băng mọi thứ xung quanh, sóng lạnh tấn công như cơn lũ, khiến hắn không thể né tránh, phải thi triển độc khí để đáp trả.
Ngọc Linh ban đầu còn nhắm mắt, sau đó nàng không chần chờ, một sát khí lăng lệ lan tràn, rút ra Băng Nguyệt Kiếm, một thanh kiếm bạch ngọc tinh khiết, sáng như ánh trăng nhưng lại ẩn chứa cỗ khí tức lạnh lẽo.
Nàng khẽ quát một tiếng:
“Nguyệt Băng Tàn Kiếm!”
Một cỗ băng hàn linh lực tuôn trào, thanh kiếm bạch ngọc tỏa sáng như ánh trăng, từng kiếm ảnh như những mũi tên băng bay xé gió lao về tên Linh Anh Cảnh đỉnh cuối cùng của Độc Giáo.
Rầm rầm…
Oành oành…
Tiếng nổ do sự va chạm của các cường giả Linh Anh Cảnh đỉnh phong khiến không gian ở đây rúng động, khí thể bọn hắn toả ra thật không dám xem thường.
Ngân Vũ, Vô Phong, Bích Thuỷ Thanh Yến, Băng Kình, Phong Trạch cũng lựa chọn cho mình đối thủ xứng tầm.
Điều đáng nói là nhân thủ bên Độc Giáo không đủ, nên Băng Kình và Phong Trạch lại phối hợp cùng nhau đánh một tên Linh Anh Cảnh hậu kỳ của Độc Giáo.
Không..
Không hẳn là phối hợp..
Vì những chiêu thức của hai người bọn hắn sẽ “vô tình” trúng đối phương, khiến đối phương cũng “vô tình đáp trả” lại như vậy, biến thành một đống hỗn loạn..
Mộc Chiến nhìn bọn hắn đánh nhau mà miệng lẩm bẩm:
“Đồ mấy tên cáo già..”
Không phải sao, Mộc Chiến đã nói là chia nhau để đánh bọn hắn, cũng như ngăn chặn lại oán hồn Nguyên Thần Cảnh để cho nó không hấp thụ huyết khí nữa.
Nào ngờ, mấy lão già sợ chết này lại chỉ chăm chăm vào mấy tên Độc Giáo, “coi như” phớt lờ đi sự tồn tại của oán hồn Nguyên Thần Cảnh ấy.
Mộc Chiến thở dài, giờ nhân thủ bên bọn hắn chỉ còn lại hắn với Tống Vũ Hà mà thôi, cũng có nghĩa không ai khác ngoài hai người bọn họ phải đánh nhau với oán hồn Nguyên Thần Cảnh ấy.
Nhưng Mộc Chiến không muốn để cho nữ nhân này lâm vào nguy hiểm, dù nàng có ẩn giấu bí mật gì đó, nhưng để Linh Anh Cảnh như nàng đối phó với oán hồn Nguyên Thần Cảnh vẫn rất là..
Mộc Chiến càng nghĩ càng không an tâm, hắn liền ra lệnh trong đầu:
“Độc Tam, ngươi hãy tiến lên tấn công nàng. Nhưng nếu để nàng chịu một vết thương, coi chừng ta!”
Độc Tam đang đứng ẩn nấp một nơi khó nhìn sau lưng trận pháp, nên cường giả Huyền Nguyên Đại Lục mới thấy không đủ người.
Độc Tam nghe vậy liền thầm hô trong lòng, con moẹ nó chứ..
Nhưng Mộc Chiến đang nắm giữ linh hồn của hắn, hắn không thể phản kháng mệnh lệnh được.
Thở dài, Độc Tam đành phải ‘tấn công như vũ bão’ về Tống Vũ Hà.
Mộc Chiến ở cạnh Tống Vũ Hà, nói:
“Các chủ, ngươi đánh với tên còn lại đi, ta sẽ đi ngăn chặn oán hồn Nguyên Thần Cảnh ấy!”
Dứt lời, Mộc Chiến gật đầu, lao nhanh về phía oán hồn Nguyên Thần Cảnh trong trận pháp.
Tống Vũ Hà ánh mắt lấp loé, không nghĩ Mộc Chiến lại nhận việc khó hơn như vậy.
Có chút tán thưởng sâu trong ánh mắt, đột nhiên nàng thấy tên Độc Tam này lao đến tấn công dữ dội.
Nàng có chút bất ngờ, sau đó khẽ phất nhẹ tay phản kháng.
Đôi bên như đạt một sự ăn ý nào đó mà chiêu thức nổ ra dù rất khoa trương nhưng lại không có một tí sát thương nào..
Tống Vũ Hà khoé miệng nhếch lên cười mỉm khi nhìn về thân ảnh của Mộc Chiến.
Không tệ, rất không tệ..
Mộc Chiến nào biết tâm tư của Tống Vũ Hà, hắn đang băng qua bao mặt trận chiến đầu của các cường giả Linh Anh Cảnh để tiến đến trận pháp.
Nhất định phải ngăn chặn hắn lại, Mộc Chiến thầm nghĩ một tiếng..