Trận chiến của Mộc Chiến với oán hồn Nguyên Thần Cảnh quá sức kinh thiên động địa, khiến cho bất cứ người dù là bên Độc Giáo hay Huyền Nguyên Đại Lục tất cả đều chấn kinh.
Bọn hắn đang ngơ ngác nhìn thân ảnh đang đứng giữa không trung bễ nghễ ấy mà cảm thán không thôi.
Tống Vũ Hà thì có chút kích động, lồng ngực phập phồng liên tục, có vẻ như nàng rất phấn khích khi nhìn thấy Mộc Chiến chiến thắng.
Người bên Độc Giáo sau một hồi ngẩn ngơ, lập tức trấn định lại hét lớn:
“Nhiệm vụ thất bại, mau rời khỏi Huyết Ảnh Bí Cảnh!”
Mấy tên Độc Giáo còn lại mặt hiện lên vẻ biệt khuất, nhưng bọn hắn không biết làm sao nữa..
Kêu than cái gì được nữa đây..
Vốn dĩ bọn hắn nghĩ oán hồn Nguyên Thần Cảnh dư sức trấn áp cả chục Linh Anh Cảnh cơ mà, nào ngờ đâu ra một Mộc Chiến có chiến lực kinh thiên đến như vậy chứ..
Cái này, e rằng tên đại nhân kia cũng không thể ngờ được a..
Rút thôi, ở lại đây làm được gì nữa..
Ngay cả oán hồn Nguyên Thần Cảnh cũng đánh không lại Mộc Chiến, bọn hắn ở đây có chút vô nghĩa..
Pháp quyết, coi như không lấy được rồi..
Một tên Linh Anh Cảnh đỉnh sắc mặt âm trầm, cố gắng ghi nhớ mặt của Mộc Chiến một cách chính xác, sau đó lập tức vọt nhanh đi một nơi nào đó, biến mất tại nơi này.
Những tên còn lại thấy vậy, cũng lập tức biến mất đi, không một chút dấu vết.
Đều là Linh Anh Cảnh, bọn hắn muốn chạy thì cường giả Huyền Nguyên Đại Lục muốn bắt giữ cũng không bắt được..
Quả nhiên, khi bọn hắn lục đục rời đi thì cường giả bên Huyền Nguyên Đại Lục chỉ thở dài một tiếng, cũng không lớn tiếng la hét làm gì.
Bọn hắn tập trung lại xung quanh Mộc Chiến, tán thán liên hồi.
“Không ngờ Thương đạo hữu lại có sức mạnh kinh thiên đến như vậy!!” Thiên Tinh Thông là kẻ mở màn.
“Đúng vậy, lần này công lớn nhất thuộc về Thương đạo hữu, Huyền Nguyên Đại Lục nợ ân tình của ngươi rồi!” Thuỷ Hàn Đạo Nhân vuốt râu, cảm thán nói.
“Không hổ là người mà Tống tiểu thư nhìn trúng, quả nhiên sức mạnh không thể tầm thường!” Hắc Tâm Nguyệt cũng gật đầu, đồng ý với lời mấy cường giả nói.
Mộc Chiến đang thở hồng hộc thì bỗng nghe tiếng của mấy người cường giả Huyền Nguyên Đại Lục tán thưởng, liền có chút không quen.
Hắn cũng chỉ vì mình mà thôi, nào có quan tâm gì Huyền Nguyên Đại Lục chứ a..
Cái công lao gì đó, hắn quả thật không dám nhận đâu..
Mộc Chiến định chắp tay: “Đa tạ các vị đạo hữ..” thì đột nhiên Tống Vũ Hà từ chỗ nào phốc đến, khoác tay Mộc Chiến cực kỳ thân mật:
“Phu quân của thiếp thật là giỏi quá! Để về thiếp thưởng cho chàng nhé!”
Vừa nói, nàng vừa khoác tay Mộc Chiến, khiến tay hắn cọ cọ vào đôi thỏ ngọc hùng vĩ, mềm mại của nàng làm hắn có chút ngại ngùng.
Ngặt..
Hành động của Tống Vũ Hà khiến cho toàn trường giật mình mà không chỉ mỗi Mộc Chiến.
Tống Vũ Hà được người Huyền Nguyên Đại Lục biết đến là một mỹ nhân Luyện Khí Sư vô cùng xuất chúng.
Tuy nhiên, nàng giống như từ trên trời xuất vậy, nàng xuất hiện một cách rất đột ngột, khiến người ta rất nghi hoặc, không biết thân thế của nàng ta là gì.
Chỉ duy nhất biết là, từ khi Tống Vũ Hà lộ diện về thực lực xuất chúng cũng như nhan sắc tuyệt mỹ, đã khiến nam nhân của Huyền Nguyên Đại Lục mê như điếu đổ, số người truy cầu vô số kể..
Nào ngờ, giờ nữ nhân đó lại khoác tay thân mật với một nam tử khác, lại còn xưng hô ngọt xớt như thế này, chắc Mộc Chiến sẽ trở thành công địch của toàn bộ nam nhân trên Huyền Nguyên Đại Lục mà thôi..
Mộc Chiến âm thầm đổ mồ hôi, nữ nhân này sao từ khi vào Huyết Ảnh Bí Cảnh như đổi thành một người khác vậy hả, rốt cuộc nàng ta bị cái gì..
Khi Mộc Chiến đang cố gắng vùng ra khỏi hai ngọn đồi núi của Tống Vũ Hà, nhưng nàng ấy lại càng siết chặt tay hắn lại hơn, khiến Mộc Chiến không thể nào thoát ra được..
Ầm..ầm..ầm
Mộc Chiến xấu hổ một chút, định nói gì đó thì Ngọc Linh từ khi nào gằn lên một tiếng:
“Các ngươi làm trò gì vậy? Một tên cũng không giết được?”
Lúc này, đám người ánh mắt rời khỏi Mộc Chiến, tập trung về thân ảnh Ngọc Linh đang nhuộm một vạt máu đỏ thẫm trên y phục trắng tuyết của nàng.
Mộc Chiến khẽ giật mình, đùa sao..
Thanh kiếm của nàng vẫn còn rơi nhẹ những giọt máu đỏ tươi còn nóng hổi chưa tan, mà phía dưới đó, là một thân thể không đầu choàng hắc y.
Kháo..
Ngọc Linh chém chết một Linh Anh Cảnh đỉnh phong..
Là Linh Anh Cảnh đỉnh phong đấy, không phải hàng củ cải trắng đâu..
Vậy mà nữ nhân này có thể chém chết! Thật cường hãn..
Khi đám người định lên tiếng, đột nhiên không gian trong Huyết Ảnh Bí Cảnh đột nhiên rung lắc dữ dội.
Không gian như bị bóp méo, mọi ngóc ngách chìm trong áp lực khổng lồ, khiến những người đang hiện diện không khỏi hoảng hốt.
Mộc Chiến lập tức cảm nhận được sự bất thường này. Hắn thầm nghĩ: “Bí cảnh sắp khép lại…”
Trước khi mọi người kịp hiểu điều gì đang xảy ra, một cột sáng rực rỡ bao phủ khắp các nơi trong bí cảnh.
Mộc Chiến cảm nhận linh lực quanh mình bị cuốn vào dòng chảy không gian mạnh mẽ, thân thể hắn nhẹ bẫng đi, rồi ngay lập tức bị bao trùm trong ánh sáng trắng chói lóa.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều bị truyền tống ra khỏi Huyết Ảnh Bí Cảnh, mỗi người hiện diện ở những vị trí khác nhau trên Huyền Nguyên Đại Lục.
Mộc Chiến cảm thấy mặt đất dưới chân đã vững trở lại, không còn không khí ngột ngạt của bí cảnh. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, bầu trời trong xanh trải rộng, mọi thứ như một giấc mơ vừa tan biến.
Nhưng, bên cạnh Mộc Chiến vẫn còn thân ảnh Tống Vũ Hà vẫn đang khoác chặt cánh tay của hắn.
Hiển nhiên lúc truyền tống, đáng lý sẽ giống với lúc vào, ngẫu nhiên đi khắp nơi trong Huyết Ảnh Bí Cảnh.
Nhưng nữ nhân này luôn bám chặt Mộc Chiến, khiến cho hắn với nàng bị truyền tống cùng nhau.
Mộc Chiến cố gắng vùng vẫy, nhưng Tống Vũ Hà vẫn cứ siết chặt lấy, không chịu buông hắn ra.
Mộc Chiến nhíu mày, có chút tức giận, nữ nhân này bị làm sao vậy chứ?
Hắn trầm giọng:
“Các chủ, ngươi đây là ý gì?”
Tống Vũ Hà che miệng cười khẽ:
“Ý gì? Không phải ngươi là phu quân của thần thiếp sao? Thân mật là chuyện bình thường mà?!”
Mộc Chiến nghe vậy sầm mặt lại:
“Đừng đùa giỡn nữa, rốt cuộc ngươi có ý gì?! Không buông ta ra thì đừng có trách!”
Lập tức Mộc Chiến toả ra khí tức Linh Anh Cảnh trung kỳ, dường như nàng không bỏ tay hắn ra thì hắn sẽ lập tức động thủ.
Mộc Chiến thật sự không hiểu, Thiên Linh Đan cũng giao cho nàng rồi, giao dịch giữa hắn với nàng coi như đã xong.
Tại sao nữ nhân này đột ngột chuyển biến như thành một người khác vậy chứ..
Tống Vũ Hà cười híp mắt, dường như khí thế của Mộc Chiến không ảnh hưởng gì đến được nàng vậy.
Nàng cười khẽ:
“Dữ dằn vậy sao? Người ta chỉ bày tỏ tấm lòng của mình thôi mà.. phu quân chàng đừng tỏ ra hung dữ như vậy chứ!”
Mộc Chiến trầm giọng:
“Đừng nói bậy! Ai là phu quân của ngươi! Mau thả ta ra, nếu không ta lập tức động thủ!”
Tống Vũ Hà thấy Mộc Chiến nghiêm túc vậy, nên cũng thôi đùa giỡn, buông tay hắn ra.
Mộc Chiến sau khi thoát khỏi hai ngọn núi của nàng cũng âm thầm thở phào..
Dù sao cái tư thế như vậy làm Mộc Chiến cũng có đôi chút nhộn nhạo, khiến hắn nhớ lại những ngày tháng bên Công Tôn Tuyết..
Mộc Chiến không chần chờ, lập tức dùng Vỗ Ảnh Huyễn Bộ dịch chuyển ra xa Tống Vũ Hà, hắn vội chắp tay:
“Các chủ, giao dịch chúng ta đã xong! Bây giờ tại hạ xin phép lên đường! Các chủ xin hãy bảo trọng!”
Hắn không muốn dây dưa với nữ nhân này thêm một chút gì nữa, hắn cảm giác nàng có bí mật gì đó rất sâu..
Mà thường dính vào những người như thế này, đều thường vướng vào vô tận phiền phức a..
Dứt lời, Mộc Chiến liền vận dụng Diệp Tàn Nộ Thương Khung, phối hợp với Vô Ảnh Huyễn Bộ và Thanh Vân Mộc Hài lập tức di chuyển với một tốc độ không tưởng..