Thần Thụ Chí Tôn

Chương 265: Mộc Đại Tướng Quân?



Suốt một ngày bay lượn, Mộc Chiến cũng đến được Huyền Nguyên Quan Trường.

Dù rằng Mộc Chiến đột phá Linh Anh Cảnh với 3000 chiếc lá trong Thụ Tâm, nhưng Huyền Nguyên Đại Lục cũng khá rộng lớn, di chuyển mất một ngày thời gian để đến được Huyền Nguyên Quan Trường thì đã là rất nhanh rồi.

Trước cổng, một đội binh sĩ mặc giáp sắt đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt sắc lạnh không chút dao động, nhưng khi nhìn thấy Mộc Chiến, ánh mắt họ hơi thay đổi một chút, như thể nhận ra điều gì đó đặc biệt từ người đứng trước mặt.

Một người trong số đó bước ra, cúi đầu một cách trang trọng.

“Chào Mộc Đại Tướng Quân, Đại Nguyên Soái đã dặn dò, mời ngài theo chúng tôi vào trong.”

Mộc Chiến vừa mới đến, nghe binh sĩ này nói như vậy lập tức cả kinh..

Ủa..

Mộc Chiến hắn lên làm Đại Tướng Quân hồi nào vậy?

Đại Nguyên Soái lại là ai mà dặn dò?

Đã vậy, còn là Mộc Đại Tướng Quân?

Cái quỷ gì..

Mộc Chiến sắc mặt vẫn bình thản nhưng nội tâm nghi hoặc liên hồi. Nhưng hắn cũng không hỏi gì.

Hắn biết giờ có bất ngờ mà đi truy hỏi binh sĩ này cũng là điều vô nghĩa mà thôi.

Do vậy hắn chắp tay, theo binh sĩ này đi vào trong Huyền Nguyên Quan Trường.

Dọc theo con đường rộng lớn, mọi thứ đều toát lên vẻ trang nghiêm, nhưng lại có một sức mạnh vô hình khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự khắc nghiệt của nơi này.

Mỗi bước chân của hắn đều khiến những người xung quanh dường như vô thức lùi lại, như thể một luồng khí áp bức mạnh mẽ đang lan tỏa.

Đi qua một vài hành lang dài, cuối cùng hắn được dẫn đến một đại sảnh rộng lớn, nơi năm người ngồi quanh một chiếc bàn đá lớn. Ánh mắt của họ lập tức dồn về phía Mộc Chiến.

Trần Hàn Phong, Liễu Thanh Hải, Lâm Tuyết Yên lặng lẽ đánh giá hắn.

Mục Thiên Hùng thì không hiểu tại sao nhìn Mộc Chiến với ánh mắt của một con hổ đói.

Còn Lý Thanh Ngọc thì ánh mắt lấp léo, cũng không biết nàng ta đang nghĩ cái gì.

Mộc Chiến không chậm trễ chắp tay, dù bọn hắn chỉ là cường giả ngang bằng với Công Tôn Tuyết, nhưng dù sao cũng là những lão quái vật sống lâu đời, nên có sự kính trọng nhất định:

“Mộc Chiến bái kiến chư vị Nguyên Soái!”

Vốn Mộc Chiến hắn định giấu tính danh, nhưng hắn nhớ người binh sĩ kia đã gọi hắn là Mộc Đại Tướng Quân, như vậy là đám người này đã biết tên của Mộc Chiến, giờ mà lừa dối thì quả thật có chút không hay.

Trần Hàn Phong gật đầu:

“Không cần đa lễ!”

“Chúng ta đã nghe kể về việc ngươi làm trong Huyết Ảnh Bí Cảnh, đại công lao chính là thuộc về ngươi.”

Mộc Chiến à một tiếng, chỉ cần câu nói này của Trần Hàn Phong đã đủ khiến hắn hiểu rõ tại sao Mộc Chiến hắn có được chức Đại Tướng Quân rồi.

Mộc Chiến thầm nghĩ, tên Lý Thiên ấy cũng được việc lắm..

Nhưng, Mộc Chiến nhớ là hắn nói với Lý Thiên hắn là Thương Thiên cơ mà, sao giờ đám người này đều biết hắn là Mộc Chiến?

Chuyện này..có ẩn tình..

Tuy nhiên, Mộc Chiến không hỏi, chỉ chắp tay nói tiếp câu chuyện của Trần Hàn Phong:

“Tại hạ không thể nhìn được việc Độc Giáo sẽ thu được pháp quyết đột phá Phân Thần Cảnh, do đó chỉ muốn ra tay vì nghĩa, không muốn kể công!”

Đám người nghe vậy liền tán thán gật đầu, người nào mà lập được công lớn như Mộc Chiến, ắt hẳn phải đòi công trạng rất lớn.

Đây Mộc Chiến hắn lại không muốn kể công, cái này đôi khi thật khó lường..

Nhưng đúng là Mộc Chiến hắn chỉ muốn ngăn chặn lại việc Độc Giáo nắm giữ pháp quyết ấy, chứ nào đâu có nghĩ gì cho Huyền Nguyên Đại Lục đâu..

Bây giờ mà kể công có chút vô sỉ a..

Trần Hàn Phong đám người lại không nghĩ như vậy, bọn hắn chỉ nghĩ là Mộc Chiến chỉ đang khiêm tốn mà thôi.

Vì vậy Trần Hàn Phong lên tiếng:

“Không cần như thế! Huyền Nguyên Đại Lục chúng ta, người có công liền được thưởng, người sai lầm liền chịu phạt!”

“Vì ngươi có đại công, nên Bổn Soái bổ nhiệm ngươi làm Đại Tướng Quân, đồng thời cho phép ngươi lựa chọn một bảo vật tuỳ thích trong Đa Bảo Các!”

“Ngoài ra..” Trần Hàn Phong phất nhẹ tay, một chiếc nhẫn trữ vật bay đến trước mặt Mộc Chiến, hắn nói: “Đây là của Lục Nguyên Soái trước khi rời đi gửi cho ngươi, ngươi hãy nhận lấy!”

Mộc Chiến nhận lấy, lòng lại dâng lên nỗi nghi hoặc, Lục Nguyên Soái rời đi?

Nàng ta rời đi đâu?

Theo như cách nói này thì có vẻ là rời đi rất xa mà không trở lại..

Vậy tên Lý Thiên ấy cũng rời đi rồi sao..

Mộc Chiến âm trầm suy ngẫm, nhưng hắn cũng không biểu lộ gì lên mặt.

Hắn tiếp nhận, sau đó chắp tay về các Nguyên Soái:

“Đa tạ các vị Nguyên Soái, xin phép thay lời tại hạ gửi đến lời cảm tạ cho Lục Nguyên Soái! Tại hạ xin phép cáo từ!”

Mộc Chiến muốn nhanh chóng rời đi, hắn nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ..

Trần Hàn Phong và mấy vị Nguyên Soái cũng không hề ngăn cản hắn lại, gật đầu đồng ý cho hắn đi.

Đợi khi Mộc Chiến hoàn toàn đi mất, Trần Hàn Phong lên tiếng:

“Chư vị, như thế nào?!”

Liễu Thanh Hải vuốt vuốt chòm râu, âm thanh suy ngẫm:

“Rất tự tin..”

Lâm Tuyết Yên cũng khẽ gật đầu:

“Đúng, Linh Anh Cảnh như hắn đứng trước nhiều Nguyên Thần Cảnh như vậy mà không có một chút e ngại nào..l

Lý Thanh Ngọc thì lại không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn về hướng Mộc Chiến rời đi.

Trần Hàn Phong nghe vậy, liền lên tiếng:

“Nhị Nguyên Soái và Tứ Nguyên Soái nói không sao, thanh niên này dù chỉ là Linh Anh Cảnh, nhưng sâu trong đôi mắt của hắn lại ánh lên một cỗ tự tin không ai sánh bằng!”

Mục Thiên Hùng không cho là vậy, lập tức phản bác:

“Hừ, một tên Linh Anh Cảnh mà thôi, các ngươi đánh giá hắn cao quá rồi đấy!”

Lâm Tuyết Yên nghe vậy liền châm chọc:

“Thật không hiểu người như ngươi làm sao sống đến tận hôm nay được?!”

Mục Thiên Hùng đang khó chịu vì Mộc Chiến, cũng như vì đám người này tâng bốc hắn lên tận trời, thì nghe lời châm chọc của Lâm Tuyết Yên liền bạo nổ:

“Lâm Tuyết Yên, ngươi muốn khiêu khích bổn Soái?!”

Lâm Tuyết Yên hừ lại một tiếng, dường như nàng chẳng e ngại gì Mục Thiên Hùng:

“Thế thì thế nào? Chẳng lẽ bổn Cung sợ ngươi?!”

Lập tức hai người ánh mắt toé lửa nhìn nhau, dường như chỉ cần có một ngồi nổ thì hai bọn họ lập tức bạo tẩu.

Trần Hàn Phong thấy vậy liền thở dài ngao ngán, hai người này không một ngày nào là yên bình cả.

Lập tức, một cỗ khí tức Nguyên Thần Cảnh hậu kỳ lan tràn ra ngoài, áp bách về phía tất cả cường giả ở đây, khiến cho khí thế của Lâm Tuyết Yên và Mục Thiên Hùng dần trở nên yếu lại.

Trần Hàn Phong lên tiếng:

“Đủ rồi, ngày nào cũng cãi nhau như thế còn ra thể thống gì?!”

Lâm Tuyết Yên và Mục Thiên Hùng cùng chắp tay về Trần Hàn Phong.

Hắn thở dài:

“Ta biết, hai người các ngươi đúng thật là thuỷ hoả bất dung, nhưng Độc Giáo đại địch trước mặt, nếu để cho bọn chúng tận dụng được xích mích này trong Huyền Nguyên Quan Trường, Huyền Nguyên Đại Lục rất dễ gặp nguy cơ a..”

Mục Thiên Hùng nghiêm túc:

“Đại Nguyên Soái yên tâm, dù sao bọn ta cũng không phải kẻ ngốc!”

Lâm Tuyết Yên hiếm khi không châm chích Mục Thiên Hùng:

“Ta biết rõ, Đại Nguyên Soái!”

Trần Hàn Phong gật đầu hài lòng, sau đó nói:

“Chư vị, nếu không còn chuyện gì, xin mời về để chuẩn bị cho đợt chiêu binh lần này đi thôi!”

Lập tức, mấy vị Nguyên Soái ở đây gật nhẹ đầu, sau đó thoắt một cái liền biến mất khỏi đây, như chưa từng xuất hiện vậy.

….

Mộc Chiến vừa bước ra khỏi Vân Tiêu Điện, nơi bao phủ bởi sương mù dày đặc, cảm nhận khí thế uy nghiêm của ngọn núi Huyền Nguyên.

Trên đường đi xuống, Mộc Chiến gặp một vị tướng quân trẻ, khí chất nghiêm nghị, giáp phục chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời, tựa hồ ẩn chứa sự kính trọng lẫn chút tò mò đối với vị cường giả mộc hệ này.

Tướng quân chắp tay thi lễ, nói:

“Mộc đại nhân, tại hạ Lý Không được lệnh đến hướng dẫn ngài thăm quan các khu vực chủ yếu của Huyền Nguyên Quan Trường. Bởi nơi đây không chỉ là nơi tập trung binh lực mà còn là căn cứ liên minh của những thế lực mạnh nhất trong thiên hạ. Ngài hãy để tại hạ giới thiệu sơ qua một lượt, mong rằng sẽ có ích cho lần đầu đặt chân tới đây của ngài.”

Mộc Chiến khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén dò xét xung quanh. Dưới chân Vân Tiêu Điện, những cung điện, thao trường và tháp cao ngút ngàn nối tiếp nhau tạo nên một đại bản doanh khổng lồ, tựa hồ như một thế giới độc lập giữa thiên không.

Lý Không tiếp tục, giọng nói đầy kiên định:

“Đầu tiên, ngài đã biết Vân Tiêu Điện là nơi ở và làm việc của Tư Lệnh và Nguyên Soái. Đây chính là trung tâm chỉ huy của Huyền Nguyên Quan Trường. Từ đây có thể bao quát toàn cảnh, đồng thời cũng là nơi những chiến lược lớn đối phó với Độc Giáo được quyết định.”

Ngừng một chút, hắn đưa tay chỉ về phía một ngọn núi phụ bên cạnh, giới thiệu:

“Đó là Thiên Quân Đài, căn cứ quan trọng thứ hai, là nơi hội tụ của các Đại Tướng Quân. Ở đây, bọn họ không ngừng huấn luyện binh sĩ dưới quyền, điều hành chiến dịch và chỉ đạo các nhiệm vụ đặc biệt. Trong Thiên Quân Đài, có Ngũ giai trận pháp Bạch Cầu Phòng Chiến Trận - trận pháp linh khí cường đại, giúp Đại Tướng Quân và các tướng lĩnh tăng cường thực lực và tinh thần trong lúc tu luyện.”

Nhìn về phía một tòa tháp cao ngút, tướng quân tiếp tục:

“Ngài thấy Đa Bảo Các không? Nơi đó chứa vô vàn bảo vật, pháp bảo, linh dược và đan dược quý giá, tất cả đều là báu vật của liên minh. Người phụ trách là Trương Bạch Thủ, một cường giả ở Linh Anh Cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên, để tiến vào Đa Bảo Các, chỉ những ai có công lao lớn hoặc nhận được chỉ định từ Tư Lệnh mới được phép.”

“Như Mộc đại nhân ngài lập công lớn, chút nữa tại hạ sẽ đưa đại nhân đến đó để nhận lễ vật!”

Lý Không vừa nói vừa dẫn Mộc Chiến tiến tới một khu doanh trại rộng lớn, nơi các binh sĩ tập trung luyện tập:

“Đây chính là Liệt Vân Quân Đường – khu vực huấn luyện chủ lực của toàn bộ tướng sĩ dưới quyền. Tại đây, họ được tôi luyện qua các trận pháp và võ kỹ, đặc biệt là Thiên Liên Trận – Tứ giai trận pháp, giúp binh sĩ phối hợp hoàn mỹ trong chiến đấu tập thể.”

“Còn kia, Cửu Phong Trại, là khu doanh trại chính, nơi các binh sĩ và Đội Trưởng tập trung trước mỗi chiến dịch. Lục Quân Thạch Trận tại đây không chỉ kiểm tra khả năng chịu đựng mà còn rèn luyện tinh thần kỷ luật của binh sĩ, bảo đảm rằng mỗi người đều có thể đối phó với mọi gian khó.”

Nhìn về phía một tòa tháp với khí thế trầm lắng, Lý Không nói:

“Ngài có thấy Vạn Tượng Tháp? Đây là nơi cư ngụ và tu luyện cho tu sĩ của các thế lực lớn tham gia vào liên minh. Mỗi thế lực có một khu vực riêng. Tầng cao nhất là Thiên Mệnh Đại Đường, nơi các cường giả hội họp và đàm đạo, đưa ra các quyết sách lớn.”

Cuối cùng, Lý Không chỉ về phía một hẻm núi lớn, nơi bóng người di chuyển liên tục giữa các thạch động, lều trại, và các hẻm núi dốc đứng.

“Kia là Vô Danh Quần Sơn, nơi dành cho tán tu tụ họp, trong đó nổi bật là Tàng Phong Cốc – địa điểm lý tưởng cho các trận tỷ thí, rèn luyện võ kỹ giữa các tán tu. Đây là một nơi phi thường náo nhiệt, nhưng cũng đầy thách thức.”

Ngừng một chút, Lý Không mỉm cười, khẽ giọng:

“Cuối cùng, nếu ngài có hứng thú tỉ thí võ kỹ, thì không thể bỏ qua Đấu Võ Trường Huyền Minh. Tại đây có Thiên Nguyên Trận Pháp, tạo ra một không gian giả lập tuyệt vời để tu sĩ mọi cấp bậc giao lưu mà không lo ngại bị thương thực sự.”

Nghe xong, ánh mắt Mộc Chiến khẽ lóe lên sự thấu hiểu, hắn chắp tay đáp lễ:

“Đa tạ Lý Không tướng quân đã tận tình chỉ dẫn. Quả nhiên, Huyền Nguyên Quan Trường này không hổ danh là nơi tập hợp tinh hoa của thiên hạ. Các trận pháp, doanh trại, và bảo vật nơi đây đều không thể xem thường.”

Lý Không tướng quân khẽ mỉm cười:

“Mộc đại nhân khách khí. Nếu ngài không còn gì thắc mắc, tại hạ xin dẫn ngài đến Đa Bảo Các để nhận thưởng!”

Mộc Chiến khẽ gật đầu:

“Được, vậy xin nhờ Lý Không tướng quân dẫn đường!”