Sau một canh giờ chạy trốn không ngừng nghỉ, Mộc Chiến gần như kiệt sức. Mỗi bước chân đều trở nên nặng nề hơn, hơi thở gấp gáp, còn linh lực cũng tiêu hao gần hết.
Công Tôn Tuyết trên lưng hắn dường như cũng cảm nhận được tình thế nguy hiểm, ánh mắt nàng mờ mịt nhìn xung quanh, không ngừng lo lắng.
“Được…rồi, thả ta xuống… rồi mau… chạy đi!”
Mộc Chiến im lặng không đáp, trầm mặc một phen. Nếu như không phải là mình cảm giác áy náy nếu bỏ rơi nàng tại đây, hắn đâu cần phải phiền phức như vậy chứ.
Hỏa Tâm Thú đuổi theo phía sau đã giảm bớt khoảng cách, nhưng chưa hoàn toàn bỏ cuộc. Mộc Chiến đã nghĩ rằng mình tạm thoát khỏi nguy hiểm khi thấy ánh sáng mặt trời len qua tán cây rừng thưa thớt.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi một cánh rừng rậm, hắn cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố khác tỏa ra từ phía trước.
Trước mặt hắn, một khoảng đất trống rộng lớn hiện ra. Ngay giữa khu đất, một con yêu thú khổng lồ đứng sừng sững.
Con yêu thú này, với ba chiếc sừng vươn dài từ trán, thân thể to lớn như một ngọn núi nhỏ, bao phủ bởi lớp lông dày rực rỡ màu đỏ tía. Đôi mắt đỏ rực như máu nhìn thẳng vào Mộc Chiến, sự thù địch toát ra mạnh mẽ.
Tam giai yêu thú - Liệt Hỏa Tê Ngưu!
Con thú này, dù chỉ là tam giai, nhưng thực lực của nó cũng tương đương với tu sĩ Hóa Đan Cảnh trung kỳ. Với tình trạng hiện tại, cả hắn lẫn Công Tôn Tuyết đều không có cơ hội đối đầu trực diện. Hắn đang bị dồn vào một ngõ cụt, trước mặt là Liệt Hỏa Tê Ngưu, sau lưng là Hỏa Tâm Thú.
Tình thế này quả thực nguy nan, lưỡng thú giáp công, khó thoát khỏi cái chết.
Công Tôn Tuyết nhận ra sự biến hóa của tình hình, nàng cất giọng yếu ớt, “Ngươi… đặt ta xuống… chạy đi… Ngươi không thể đối phó được với cả hai con thú này…”
Mộc Chiến không trả lời, đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua cả hai phía, trong đầu nhanh chóng tính toán. Hắn cõng Công Tôn Tuyết trên lưng, không có cách nào trực diện đối đầu với Liệt Hỏa Tê Ngưu mà cũng chẳng thể quay lại đối phó với Hỏa Tâm Thú.
Tuy nhiên, ý chí trong lòng hắn vẫn chưa bao giờ suy giảm. Nếu phải đối mặt với cả hai yêu thú, hắn thà mượn sức của chúng để thoát thân.
Ngay lúc ấy, một kế hoạch táo bạo lóe lên trong đầu Mộc Chiến.
Hắn bất ngờ cười lạnh, tự nhủ: “Cả hai con đều có thuộc tính hỏa, không bằng để chúng đấu nhau một trận.”
Trước khi Liệt Hỏa Tê Ngưu phát hiện ra hắn, Mộc Chiến cố ý khuấy động luồng linh khí xung quanh, tạo ra một tầng sương mù mỏng bằng Phệ Sinh Mộc Diễm, hòa quyện cùng linh khí hỏa hệ.
Hắn nhanh chóng tạo nên một dấu vết mờ nhạt, ngầm khiến Hỏa Tâm Thú nhầm lẫn rằng kẻ thù của nó chính là Liệt Hỏa Tê Ngưu đang đứng sừng sững phía trước.
Hỏa Tâm Thú, vốn dĩ đã bị kích động trong quá trình truy đuổi Mộc Chiến, nay lại phát hiện dấu vết của một đối thủ hỏa hệ mạnh mẽ khác, lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Không cần suy nghĩ nhiều, nó nhanh chóng chuyển hướng, lao thẳng về phía Liệt Hỏa Tê Ngưu.
Phía trước, Liệt Hỏa Tê Ngưu cảm nhận được sự khiêu khích từ kẻ lạ mặt xâm phạm lãnh địa của mình. Đôi mắt đỏ rực lóe lên tia sát khí, nó gầm lên dữ dội, đối diện với Hỏa Tâm Thú như thể kẻ thù không đội trời chung.
Không còn bất kỳ sự kiềm chế nào, hai con yêu thú lao vào nhau, tiếng gầm thét và tiếng va chạm chấn động cả khu rừng.
Mộc Chiến, từ trong bóng tối, quan sát cuộc chiến nảy lửa giữa hai con yêu thú. Nhìn từng đợt lửa bùng phát, những cú va chạm mạnh mẽ giữa Hỏa Tâm Thú và Liệt Hỏa Tê Ngưu, hắn không khỏi cảm thấy chút lạnh lẽo trong lòng.
“Này thì rượt ta lâu như vậy, xem ta hố chết ngươi như thế nào!”
Hai con yêu thú cảm nhận được sự hiện diện của nhau. Cả hai đều có thuộc tính hỏa mãnh liệt, đều coi lãnh địa này là của mình, sự xuất hiện của đối phương khiến chúng lập tức nổi cơn thịnh nộ. Hỏa Tâm Thú lao đến với tốc độ nhanh, còn Liệt Hỏa Tê Ngưu thì đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Giờ là cơ hội!”
Mộc Chiến không lãng phí thời gian, khi hai con yêu thú lao vào đối đầu, hắn gắng gượng cõng Công Tôn Tuyết, lợi dụng thời điểm này chạy về hướng khác, thoát khỏi trận chiến sinh tử đang bùng nổ.
Phía sau, tiếng gầm rú và tiếng chấn động mặt đất vang lên liên hồi, khi hai con yêu thú điên cuồng giao chiến. Mộc Chiến biết đây là cơ hội duy nhất để thoát thân, không quay đầu lại, hắn chỉ tập trung tìm lối ra khỏi cánh rừng chết chóc này.
Sau khi dẫn dụ thành công Hỏa Tâm Thú và Liệt Hỏa Tê Ngưu vào trận chiến sinh tử, Mộc Chiến không dám chần chừ dù chỉ một khắc.
Hắn gắng gượng cõng Công Tôn Tuyết, chân bước loạng choạng nhưng tốc độ không hề giảm. Tiếng gầm rú dữ dội của hai con yêu thú vẫn vang vọng phía sau, mặt đất rung chuyển từng hồi khiến lòng hắn càng thêm gấp gáp.
….
Cánh rừng trước mặt dần thưa thớt, nhưng Mộc Chiến vẫn không dám chủ quan. Hắn hiểu rõ dù hai con yêu thú đang kịch chiến, nhưng nếu tiếp tục chạy không định hướng, nguy hiểm vẫn luôn rình rập. Đến khi linh lực cạn kiệt, hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi kiếp nạn.
Trời dần chuyển tối, bóng đêm bắt đầu bao trùm Hoang Cổ Sâm Lâm, tạo ra một bầu không khí càng thêm áp lực. Mộc Chiến vừa chạy vừa thầm tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn để có thể phục hồi chút sức lực. Bất chợt, ánh mắt hắn lóe lên khi nhìn thấy một khe hở nhỏ giữa hai vách núi đá ở phía trước.
“Hang động?”
Không chút do dự, Mộc Chiến cõng Công Tôn Tuyết tiến vào trong. Hang động âm u này ẩn mình giữa dãy núi hoang vu, lối vào nhỏ hẹp như miệng của một con quái thú cổ xưa.
Bên trong, không gian tĩnh mịch đến rợn người, chỉ có tiếng nhỏ giọt của nước vang vọng từng đợt, tựa như âm thanh của thời gian ngưng đọng. Những mảng rêu xanh bám đầy trên vách đá lạnh lẽo, tạo nên cảm giác ẩm ướt, lạnh buốt.
Ánh sáng yếu ớt từ những khe nứt trên trần hang lấp lóe như ma trơi, soi rọi những tầng thạch nhũ khổng lồ đâm xuống từ trên cao, tỏa ra luồng hơi sương mờ ảo. Nơi đây dường như đã bị lãng quên từ lâu, không có dấu vết của sinh vật nào.
Mộc Chiến thả Công Tôn Tuyết xuống một góc, dựa nàng vào vách đá. Hắn ngồi phịch xuống, hơi thở nặng nề và mệt mỏi trào dâng. Linh lực trong cơ thể đã gần như cạn kiệt, chỉ còn lại chút ít sức lực để bảo toàn tính mạng.
Công Tôn Tuyết, dù vẫn còn rất yếu, mở mắt nhìn Mộc Chiến. Đôi mắt nàng chứa đựng sự cảm kích, nhưng cũng không ít ngạc nhiên. Nàng thở nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng có chút ấm áp.
“Ngươi… tại sao lại cứu ta?”
Mộc Chiến nhắm mắt lại, không trả lời ngay. Hắn chỉ cảm nhận sự trống trải trong lòng, như thể chính hắn cũng không rõ lý do vì sao. Phải chăng là do trách nhiệm, hay đơn giản chỉ là một sự xung động nhất thời? Cuối cùng, hắn thở dài, giọng nói lạnh lùng nhưng không kém phần trầm tư: “Ta không muốn chết chung với ngươi.”
Câu trả lời của Mộc Chiến khiến Công Tôn Tuyết nghi hoặc, nhưng nàng vẫn nói.
“Đa tạ! Ân tình này ta đã nhớ kỹ!”
Công Tôn Tuyết khẽ cười yếu ớt, không tiếp tục hỏi thêm. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở, tập trung hấp thụ linh lực từ đan dược mà Mộc Chiến đã cho nàng trước đó. Sự tĩnh lặng bao trùm hang động, chỉ còn lại âm thanh thở nhè nhẹ của cả hai.
Hang động sâu hun hút, không có lối ra phía sau, nhưng nhờ vậy cũng tạm thời giúp hai người thoát khỏi sự truy đuổi của yêu thú. Mộc Chiến dựa lưng vào vách đá, cảm nhận linh khí trong thiên địa dần tụ lại. Mặc dù yếu ớt, nhưng nơi đây có chút thanh tĩnh.
Mộc Chiến tựa lưng vào vách đá lạnh lẽo trong hang động, đôi mắt hắn chầm chậm dõi theo Công Tôn Tuyết. Nàng đang ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn hơn trước, dường như đã bắt đầu tiến vào trạng thái vận công trị thương. Ánh sáng mờ ảo từ những viên dạ minh châu nhỏ hắn tìm được chiếu lên gương mặt nàng, khiến nàng toát ra một vẻ đẹp lạnh lùng mà kiên cường.
Trong lòng hắn hiện lên ý định muốn hỏi thăm về tin tức của hai tên hắc y nhân kia, cũng muốn tìm hiểu xem tại sao nàng lại chịu thương thế nặng như vậy.
Thế nhưng, khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt và hơi thở nặng nề của nàng, Mộc Chiến bỗng khựng lại.
Dù có ý định muốn hỏi, hắn nghĩ nàng đang trị thương, không thích hợp cho lắm, Linh khí trong cơ thể nàng vẫn dao động bất ổn, rõ ràng thương thế còn khá nghiêm trọng.
Hắn thở dài trong im lặng, đầu óc lướt qua hàng ngàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng. Mặc dù tính tình hắn lạnh lùng, ít quan tâm đến người khác, nhưng lần này lại có chút do dự.
Công Tôn Tuyết dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, khẽ nhíu mày, nhưng không mở mắt. Nàng vẫn tiếp tục vận hành linh lực, chậm rãi điều chỉnh trạng thái cơ thể. Mộc Chiến thu lại ánh mắt, trầm ngâm trong lòng.
“Chờ nàng hồi phục rồi tính tiếp.” Hắn tự nhủ, quyết định giữ im lặng, chỉ lặng lẽ tự mình điều hòa lại hơi thở, bắt đầu tu dưỡng. Mặc dù chưa cạn kiệt hoàn toàn, nhưng lượng linh lực tiêu hao qua trận chạy trốn vừa rồi khiến hắn cũng cần phải nhanh chóng khôi phục lại để đề phòng mọi bất trắc.
Hang động chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió từ bên ngoài thổi nhẹ qua những khe đá, cùng với tiếng hít thở đều đặn của cả hai.
Khi không gian trong hang động vừa trở nên tĩnh lặng, đột nhiên Mộc Chiến cảm thấy một luồng linh khí lạ lẫm đang dao động từ sâu trong lòng đất. Hắn lập tức mở mắt, đôi mày cau lại, nhìn quanh. Trong tích tắc, một trận địa rung chuyển nhẹ nhàng lan tỏa, khiến vách đá rung lên khe khẽ, tựa như có thứ gì đó khổng lồ đang di chuyển dưới lòng đất.
“Chuyện gì thế này?”
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Mộc Chiến chầm chậm đứng dậy, vận linh lực kiểm tra xung quanh. Cả hang động như đang bị một thế lực vô hình nào đó khuấy động, khiến linh khí trở nên hỗn loạn. Điều kỳ lạ là thứ đang gây ra sự xáo trộn này không phải đến từ bên ngoài mà từ sâu trong lòng đất, ngay bên dưới nơi họ đang trú ẩn.
Công Tôn Tuyết cũng lập tức mở mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, nhưng có vẻ nàng chưa hồi phục hoàn toàn, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. “Ngươi có cảm nhận được không?” Nàng thốt lên, giọng điệu dù yếu ớt nhưng tràn đầy cảnh giác.
Mộc Chiến gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sâu trong hang động. Bước chân hắn cẩn thận tiến về phía trước, linh khí bao trùm toàn thân để chuẩn bị cho bất kỳ biến cố nào.