Câu này giống như cự thạch lăn xuống đại dương mênh mông, làm dậy lên sóng gió động trời.
Cả Tử Cấm Thành, vô số thế lực nhân mã đều trợn mắt há hốc mồm.
Tuy bọn họ biết Quân Tiêu Dao rất mạnh, có vô địch chi tư.
Nhưng lần này cũng không phải là đơn độc đối chiến với một người, mà là khiêu chiến toàn bộ.
Những người khác không nói, chỉ một mình Dương Bàn đã không phải người bình thường có thể đối phó.
Còn có Tiêu Trần, tuy hắn ta bại, nhưng thực lực rõ như ban ngày.
Diệp Tinh Vân của Diệp gia thân mang Tinh Thần Vương Thể, thực lực cũng không cần nhiều lời.
Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ.
Có thể nói, lấy bất cứ ai trong những người này ra cũng có thể quét ngang xưng hùng một phương.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại muốn lấy sức mạnh của một mình để khiêu chiến toàn bộ bọn họ.
Chuyện này quả thực làm nổ tung tròng mắt mọi người!
“Quân Tiêu Dao, ngươi quá cuồng ngạo!” Dương Bàn không chịu đựng được, trực tiếp ra tay, trường thương trong tay đâm thẳng ra, lao về hướng Quân Tiêu Dao.
Gã và Quân Tiêu Dao ước chiến trên đỉnh Tử Cấm, sao có thể chịu đựng được nhục nhã như vậy.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, hắn đưa tay phải ra, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt phóng thích thần quang.
Tiên hà lượn lờ, thần quang hôi hổi, tay như cổ thần, một chưởng có thể làm nổ cả một viên tinh cầu!
Ầm ầm ầm!
Chưởng ấn giáng xuống, khí tượng tráng lệ, như một góc vòm trời sụp đổ rồi rơi xuống.
Phanh!
Dương Bàn trực tiếp bị trấn áp, lại ầm ầm một tiếng lún sâu vào nền đất.