Sư tôn biết ta lại lén trốn đi, sắc mặt vốn không đẹp, lại thấy ta vì gây họa bị Nguyệt lão xách về, sắc mặt càng khó coi.
Chỉ vì sư tôn không quen thân với Nguyệt lão, nên không tiện mở miệng xin tha.
Vì vậy đành để ta ở chỗ Nguyệt lão, cũng dặn dò ta tuyệt đối không được gây thêm họa nữa rồi mới rời đi.
Việc ta vốn định đến chỗ Gia Luân Thượng tiên tra tìm điển tịch cũng phải gác lại.
Ở chỗ Nguyệt lão ngoài việc làm dây đỏ ra thì còn có một điều tốt mà người khác không thể cảm nhận được, đó chính là có thể thông qua màn hình lớn kia để kiểm tra xem dây đỏ có nối đúng hay có sai sót không.
Nguyệt lão là một ông lão rất nghiêm túc, mỗi lần kiểm tra ông ấy chỉ xem đến lúc người phàm động phòng hoa chúc xong rồi gật đầu hài lòng để chuẩn bị dây đỏ cho đôi tiếp theo.
Tuy nhiên ta thì khác.
Ta sẽ lén lút xem động phòng hoa chúc sau khi bọn họ thành thân qua màn hình lớn kia.
Khụ khụ, không thể không nói rằng, những người phàm này biết nhiều kiểu thật.
Ngày hôm nay, Nguyệt lão nghỉ ngơi đi tìm Lão Quân đánh cờ.
Ta nhìn xung quanh không thấy ai, lén lút mở màn hình lớn lên, ôm một đĩa hạt dưa, hớn hở nhìn những người phàm trong màn hình.
"Hôn nàng đi!"
Ta nhìn thiếu niên lang trong màn hình với vẻ hận rèn sắt không thành thép: "Ngu ngốc như vậy thì cho ngươi dây đỏ nào cũng vô ích."
Ta vẫy tay, màn hình hiện lên một cảnh khác.
Chỉ thấy một cặp nam nữ đang mây mưa rất thỏa mãn trên giường, ta nhìn đến mắt trợn cả lên, nhất thời quên cả nhả vỏ hạt dưa.
Một lúc sau, cặp đôi kia kết thúc "chiến đấu" nằm trên giường, chỉ thấy nữ nhân má ửng hồng dựa vào lòng nam nhân, mở miệng nói: "Hôm nay gặp được Tây Môn đại quan nhân, là duyên phận kiếp trước của ta."
Nam tử kia ôm chặt nữ tử trong lòng, mở miệng nói: "Có thể gặp được Kim Liên tiểu nương tử mới là duyên phận kiếp trước của ta."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta hài lòng gật đầu, nhả vỏ hạt dưa trong miệng ra: "Tên này khá hơn thiếu niên lang ban nãy nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ta nhất thời mải mê xem, không để ý phía sau có người đang đứng.
"Nàng đến chỗ Nguyệt Hạ tiên nhân, lại là để xem cái này sao?"
Người phía sau đột ngột lên tiếng, dọa ta làm rơi cả đĩa hạt dưa.
Ta quay đầu lại, hóa ra là Tân Đình Thượng thần.
Hắn một thân áo trắng đứng đó, sắc mặt không còn yếu ớt như mấy ngày trước, trông đẹp hơn nhiều.
"Tân Đình Thượng thần, ngài. . . ngài đến khi nào vậy."
Giọng ta như muỗi kêu, chột dạ không dám nhìn hắn: "Không phải ngài đã thấy gì đó rồi chứ."
"Thật không may, ta vừa đến, rất tiếc là không thấy được chỗ quan trọng."
Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, mặt mang theo ý cười mở miệng nói: "Vừa rồi gặp Nguyệt Hạ tiên nhân trên đường, ông ấy nói với ta nàng đang nhuộm dây đỏ trong đại điện, ta định đến xem nàng, không ngờ nàng lại đang lén lút xem những thú vui khuê phòng này của người phàm."
"Khụ khụ."
Ta lúng túng ho khan hai tiếng: "Ở nhân gian có câu nói thế nào nhỉ, bốn việc vui của đời người, một trong số đó là động phòng hoa chúc. Ta lần này, cũng coi như là hưởng chút không khí vui vẻ theo."
Giọng ta càng lúc càng nhỏ: "Hơn nữa, lười biếng cũng không thể tính là hoàn toàn không có thu hoạch, lần này, lần này cũng học được một số kiến thức, mở rộng tầm mắt."
"Ồ?"
Tân Đình Thượng thần ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm một chén trà lên, mở miệng nói: "Học được kiến thức gì?"
Ta nhìn hắn một cái đầy ngượng ngùng: "Lần này. . . lần này thì nắm được một số kỹ thuật phòng the."
Tân Đình Thượng thần suýt phun trà vừa uống.
Hắn ho một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn ta một cái, ta thấy ánh mắt đó của hắn như đang nói với ta, ngươi giống như một kẻ đần độn vậy.
Ta để giảm bớt sự xấu hổ, mở miệng nói: "Màn hình lớn này rất thú vị, có thể chiếu cuộc sống của người phàm vào trong đó. Khi ta rảnh rỗi thì nhìn màn hình lớn này để xem cuộc sống của người phàm để g.i.ế.c thời gian. Vì thế, ta còn đặc biệt đặt cho nó một cái tên 'Phim màn hình lớn'."