"Làn da bị Tam Muội Chân Hỏa đốt qua e rằng không thể huyễn hóa thành bạch long nữa," nàng ta hơi lo lắng nhìn ta một cái: "Nếu Ma tộc phát hiện ta không phải huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần, không phải hậu duệ của Long tộc, ngươi còn có thể bảo toàn người ngươi yêu bao lâu nữa?"
Ta chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một luồng lạnh toát.
Vốn dĩ còn nói với Hoài Uyển, ta muốn cưới nàng.
Hiện giờ ta đã mất nửa phần tu vi, chỉ sợ thật sự khai chiến với Ma tộc, ngay cả tính mạng mình cũng không bảo vệ được.
"Thật ra còn một cách, chỉ là. . ."
Ta không biết làm sao mở lời với Bích Nhan, càng không biết làm sao nói với Hoài Uyển.
Tình thế hiện tại, chỉ có cách lột một miếng da rồng trên người Hoài Uyển, phong ấn lên người Bích Nhan.
Không chỉ có thể che giấu da hồ ly của Bích Nhan, còn có thể nhiễm khí tức của rồng.
Dù Ma tộc biết dùng huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần có thể đánh thức Thanh Vân kiếm, thì một miếng da rắn trên người Hoài Uyển cũng đủ để đánh lừa.
"Không sao."
Bích Nhan đột nhiên lên tiếng: "Ta sẵn lòng."
Ta vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta: "Ngươi. . ."
"Những gì ngươi nghĩ trong lòng, chính là những gì ta nghĩ trong lòng."
Bích Nhan mỉm cười: "Ở bên ngươi nhiều năm như vậy, không ai hiểu ngươi hơn ta, cũng không ai hiểu tâm tư muốn bảo vệ nàng của ngươi hơn ta."
Ta chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, không nói nên lời: "Cảm ơn ngươi. . ."
"Những năm này ngươi và Tế Thủy thượng thần đã giúp ta rất nhiều, đây vốn là điều ta nên làm."
Khóe miệng nàng ta rõ ràng mang nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại có chút ảm đạm: "Dù không có sự giúp đỡ của các ngươi, ta cũng tâm cam tình nguyện. Tân Đình, ngươi biết tâm ý của ta mà."
Lúc này ta không biết phải mở lời thế nào.
Nàng ta yêu ta, ta biết điều đó.
Nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của nàng ta, nàng ta từ lúc quen biết ta đã biết ta có một tiểu thê tử chưa qua cửa, nhưng nàng ta cũng chưa từng làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ta từng nói với nàng ta, với nhan sắc và tài năng của nàng ta, đủ để tìm một lang quân tốt.
Nhưng nàng ta chỉ nói, được ở bên cạnh ta là đủ.
Những năm này đối với Bích Nhan, ngoài áy náy ra chỉ còn hổ thẹn.
Dù biết làm vậy với Bích Nhan rất không công bằng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.
Ta lấy một miếng da từ người Hoài Uyển, nàng hỏi ta có còn nhớ lời thề muốn cưới nàng không.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hiện giờ Ma tộc đang rình mò nàng, trên trời dưới đất đều biết mối quan hệ giữa ta và Long tộc không bình thường, lúc này ta không dám lấy tính mạng nàng ra mạo hiểm.
Ta vội vã bỏ chạy, ta không thể nhìn vào mắt Hoài Uyển.
Dù làm vậy là vì nàng, nhưng vẫn khiến nàng rơi lệ.
Ta phong ấn miếng da của Hoài Uyển lên người Bích Nhan, tốn không ít công sức, đột nhiên lại cảm thấy Thiên Cơ Tán trên người Hoài Uyển có động tĩnh lạ.
Ta vận toàn bộ linh lực lên Thiên Cơ Tán đó, giúp nàng đỡ một kiếp nạn từ Vinh Xuyên của Ma tộc, gần như trong nháy mắt ta đã ngã bệnh.
Bích Nhan chăm sóc ta một ngày một đêm.
Nàng ta thấy ta tỉnh lại, đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Ngươi làm đến mức này cho nàng có đáng không?"
Ta mở miệng, nhưng phát hiện giọng mình khàn đặc: "Ta yêu mến nàng, đương nhiên là đáng."
Nàng ta nhìn ta, cuối cùng quay đầu đi, khẽ hỏi: "Nếu nàng không thích ngươi thì sao?"
Ta ngồi dậy định ra khỏi phòng, nghe thấy lời này lập tức dừng bước, quay lại nhìn nàng ta.
"Thương Bắc đã bày tỏ tâm ý với nàng. Nếu Hoài Uyển tiên tử thích Thương Bắc, ngươi làm tất cả những điều này, còn có ý nghĩa gì?" Nàng ta rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào hỏi ta.
Lòng ta chợt thắt lại, cảm giác đau đớn lan từ tim ra tứ chi.
Ta chỉ lo mình yêu Hoài Uyển, nhưng chưa từng biết Hoài Uyển có yêu ta không.
Giả sử Hoài Uyển không hiểu tâm ý của ta. . .
Nhưng rồi sao?
Ta quay người, từng bước từng bước đi về phía ngoài đại điện, ta nghe thấy giọng mình: "Dù nàng không yêu mến ta, ta cũng cam tâm tình nguyện, lòng ta đồng ý."