Đối với cô ta lúc này, cả thế giới là bóng tối và lạnh lẽo. Chỉ có bên cạnh Tần Thiên còn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng.
“Anh yên tâm, chị Vinh là người đại diện của tôi, năng lực làm việc của chị ấy rất xuất chúng, nhất định sẽ nghĩ cách giải cứu chúng ta.”
Tần Thiên nhịn không được nói: “Cho nên, căn bản không có 50 triệu đô la tiền chuộc phải không?”
Liễu Tiểu Hoa thấp giọng nói: “Mấy năm nay tôi quả thật kiếm được chút tiền, nhưng đều đã mang đi xây trường học, những đứa nhỏ ở vùng núi đó rất đáng thương.”
“Chúng ta sẽ không sao, phải không?”
Tần Thiên có chút tự trách. Hắn biết, Liễu Tiểu Hoa là bởi vì mình nên mới gặp phải tai họa này.
“Yên tâm. Tôi đã nói sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây. Khiến cô phải chịu oan ức rồi.
Hắn thầm thở dài một hơi, do dự một hồi nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy.
Liễu Tiểu Hoa dần dần ổn định lại, sự sợ hãi khiến tinh thần của cô ta bị kiệt quệ quá mức.