Ra khỏi phòng, Tô Tô rất tức giận, nghiến răng nói: “Một người quản lý nho nhỏ, lại xoay chúng ta mòng mòng!”
“Một mình cô ta, có cần phải ở căn phòng tốt như thế không?”
“Tôi còn tưởng Mục Phi Phi sẽ đến, bận rộn lâu như vậy cũng không cho gặp mặt, thật quá đáng!”
Liễu Thanh nói: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó mà. Đây là nguyên văn lời chị Xuân đấy.”
“Theo như tôi thấy, đây mới chỉ là bắt đầu. Không chừng tiếp sau cô ta sẽ làm khó chúng ta ở nơi nào đó.”
“Nhưng mà…” Cô ta chuyển chủ đề, nhịn cười nói: “Muốn hòa toàn nắm bắt được chị Xuân cũng không phải không thể. Phải xem chủ tịch có nỡ hay không thôi.”
Tô Tô nói: “Ý gì?”
Liễu Thanh cười nói: “Dường như cô ta… nhìn trúng Tần tiên sinh. Chủ tịch Tô, cô nỡ không?
Nghĩ đến ánh mắt của chị Xuân khi nhìn Tần Thiên và những lời khiêu khích vừa rồi của cô ta, Tô Tô tức đến mức đưa chân lên đá Tần Thiên một cú.
Tần Thiên trợn mắt nói: “Gì vậy?”
“Anh không làm gì cả có được không?”
“Lẽ nào đẹp trai cũng là lỗi của anh?”
Tô Tô tức giận nói: “Đẹp trai có ích lợi rắm gì? Có thể tiết kiệm được cho em hàng chục triệu phí người phát ngôn không?”
“Nếu có thì bây giờ em sẽ tặng anh cho mụ già kia!”