Cô mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, nhìn từ bên cạnh, dáng người toát lên nhỏ nhắn và nổi bật. Sự thướt tha của nữ tổng tài này khiến Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước vào.
Tô Tô đang tập trung nói chuyện điện thoại, hình như đang nói đến chuyện quảng cáo gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.
Tần Thiên đặt hộp cơm lên bàn, lặng lẽ đi ra phía sau cô.
“Được. Ba trăm nghìn thì là ba trăm nghìn!”
“Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng nó phải được phát ở đầu tập đầu tiên của Nhà hát Hoàng Kim.”
“Về chi tiết của hợp đồng, tôi sẽ cử người liên lạc lại.”
Cô cúp điện thoại, không khỏi lẩm bẩm
“30 giây quảng cáo, một ngày phát một lần tốn 300.000. Sao đài truyền hình các người không đi ăn cướp luôn đi?”
“Vợ, sao em có thể nói những lời tục tĩu như vậy được?”
“Đài truyền hình nào, nếu em không ưa, anh mua lại nó là được.” Tần Thiên cười nói.
Đột nhiên nghe được thanh âm này, Tô Tô giật mình, theo bản năng muốn xoay ghế lại.
“Đừng cử động.” Tần Thiên từ phía sau giữ lấy ghế, hai tay ôm lấy mặt Tô Tô.
Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười xấu xa của Tần Thiên, vội vàng nói: “Anh làm gì vậy? Mau buông ra!”
Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.
Nhìn khuôn mặt thanh tú không tì vết trước mặt, hắn áp mặt xuống.
“Đừng.” Lông mi Tô Tô run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại.
Đúng lúc Tần Thiên sắp thành công thì có tiếng gõ cửa: “Chủ tịch, tôi là Liễu Thanh.”