Nếu không, sẽ là đâm bảy tám lỗ trên cơ thể, chỉ cần còn hơi thở, bọn chúng sẽ giống như tang thi, bất chấp lao vào.
Mai Hồng Tuyết không cẩn thận bị một tên cắn vào chân. Mặt tái nhợt vì đau đớn, mặc dù đã một đao đâm chết tên đó nhưng cô ta cũng suýt ngã.
Tần Thiên lao đến nhanh như chớp, thấy vết thương trong nháy mắt chuyển sang màu tím, hắn không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân gì đó liền xé quần trên chân cô và quấn chặt chỗ bị cắn để ngăn chất độc lan rộng.
Sau đó, hắn ra lệnh cho Lang Trung nhanh chóng bôi thuốc mỡ chống độc cho cô ta.
“Mọi người cẩn thận đừng để bọn chúng chạm vào!” Tần Thiên giơ huyết đao lên, nhắc nhở hắn lần nữa.
Trong cơn tức giận, hắn trở nên mạnh mẽ, thần uy.
Nội khí cuồn cuộn tràn vào trong thân đao, hắn vung đao lên, trực tiếp chém hai chiến sĩ Độc Linh đang tiến về phía hắn làm bốn mảnh.
Trên màn hình, Độc Sư chứng kiến tất cả những điều này, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức như vậy để dẫn dụ Tần Thiên đến tận đây.
Đầu tiên, muốn nhân cơ hội này để kiểm tra sức mạnh của những chiến sĩ Độc Linh này. Ngoài ra, đương nhiên là để trừ khử Tần Thiên.
Dù Tần Thiên có lợi hại đến đâu, hắn ta cũng không tin Tần Thiên có thể đánh bại hơn một trăm chiến sĩ Độc Linh của mình.
Ban đầu, vốn là cục diện tất thắng nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tần Thiên.
Cho đến khi chiến sĩ Độc Linh cuối cùng bị chém chết. Tần Thiên nhìn về phía Độc Sư trên màn hình, cười lạnh nói:
“Bây giờ mày biết tại sao tao lại muốn tương kế tựu kế rồi chứ?”
“Bởi vì chỉ như vậy, ở một mức độ nào đó mới có thể đánh gãy đôi cánh của mày.”
“Nếu tao đoán không nhầm thì những sản phẩm thử nghiệm này chắc chắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết của mày.”