Thần Y Báo Huyết
12.
Ngày hôm ấy, trước mặt gần nửa Thái y viện, ta dùng một phương thuốc lạ kỳ hiếm thấy, kéo Vương phi phủ Ninh và tiểu thế tử từ Quỷ Môn quan trở về.
Từ đó, ta trở thành khách quý trong phủ Ninh Vương.
Đến tiệc đầy tháng của tiểu thế tử, Ninh Vương gặp ai cũng không ngớt lời khen ngợi:
“Vương phi của ta không chỉ xinh đẹp dịu hiền, mà tam muội của nàng ấy cũng là người y thuật hơn người, gan dạ lại tinh tường!”
“Vương phi vì ta mà chịu trăm nghìn cay đắng, suốt đời này ta cũng không đền đáp nổi.
Còn tam muội của nàng ấy, cứu cả mẹ lẫn con, ta thiếu nợ nàng một ân tình không sao trả hết.”
Ninh Vương vốn tính tình phóng khoáng, yêu ghét phân minh.
Kiếp trước, hắn yêu nhị tỷ từ cái nhìn đầu tiên, bất chấp mọi rào cản chỉ để lấy nàng.
Sau khi mất vợ mất con, hắn nghi ngờ có điều khuất tất, liền xách kiếm tới phủ Tống đòi g.i.ế.c Tống Chiêu Nguyệt.
Khi ấy suýt nữa hắn đã vạch trần được bộ mặt thật của nàng, chỉ tiếc bị Thái tử chèn ép một bước.
Ngay cả với Thái tử, hắn cũng dám phát điên giữa buổi thiết triều.
Có một người như Ninh Vương hậu thuẫn, ta—người từng bị vùi lấp bao năm—chẳng mấy chốc trở thành tân thần y nổi danh khắp hoàng thân quốc thích.
Ta mang hòm thuốc, đường đường chính chính chữa khỏi đôi mắt mờ mịt bao năm cho phu nhân Tể tướng.
Ta điều trị chân gãy cho Hầu gia trọng thương nơi sa trường.
Ta giúp tiểu thư phủ Quốc công thoát khỏi chứng hen suyễn kinh niên.
Sau đó, Hoàng hậu lại phát tác chứng đau đầu cũ.
Nhưng lần này, Thái tử không còn phái người đi tìm Tống Chiêu Nguyệt nữa—mà là đích thân mời ta tiến cung.
Ta xem qua mạch án và đơn thuốc của Hoàng hậu:
Hai năm qua, bệnh đau đầu của người vẫn do trưởng tỷ ta phụ trách.
Lúc đầu, Tống Chiêu Nguyệt còn thật sự kê thuốc để trị dứt.
Nhưng sau nhiều lần thất bại, nàng dần chuyển sang dùng các loại thuốc công hiệu mạnh để giảm đau tạm thời, khiến gốc bệnh ngày càng ăn sâu.
Trưởng tỷ tuy mười năm khổ học, quả thật có đôi phần tay nghề.
Nhưng khi gặp bệnh khó, đến chứng hàn hay nhiệt nàng cũng không phân biệt nổi, chỉ biết dùng thuốc có hiệu lực mạnh dập triệu chứng để che mắt.
Nàng có thể lừa được sư phụ, nhưng với bệnh nhân thì không thể lừa được.
Chữa không được tức là không được, giấu đến đâu cũng có ngày bại lộ.
Ta lật lại toàn bộ chẩn đoán của nàng, bắt mạch lại, châm cứu lại, kê đơn lại.
Đến khi ta rời khỏi cung điện của Hoàng hậu, trời đã sang giờ Dậu.
Người đang ngủ yên giấc dưới châm pháp của ta, thần sắc an lành.
Vừa bước ra ngoài, Thái tử liền chắn đường, giơ kiếm ngang cổ ta:
“Trước kia trưởng tỷ của ngươi chỉ biết giảm đau mà chẳng chạm được gốc bệnh.
Nếu ngươi cũng vậy, thì khác gì một kẻ lừa gạt khoác áo thần y?”
Ta đáp thản nhiên:
“Hôm nay là lần cuối cùng Hoàng hậu nếm trải cơn đau đầu này.”
Thái tử bán tín bán nghi.
Nhưng suốt hai tháng sau đó, Hoàng hậu không hề phát bệnh lần nào.
Trước kia, cứ cách ba đến năm ngày là Thái y viện lại bị triệu tập vì chứng đau đầu của người.
Còn giờ đây, sắc mặt người hồng hào, tinh thần thư thái.
Hoàng hậu mừng rỡ, đích thân ban chỉ khen thưởng ta.
Từ đó, khắp kinh thành đều biết, nhà võ tướng họ Tống có một vị nữ thần y.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trước kia, “Tống thần y” là tên gọi của trưởng tỷ Tống Chiêu Nguyệt.
Còn bây giờ, mỗi khi người ta nhắc tới Tống thần y—là đang nói đến ta: Tống Chiêu Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có sự bảo chứng từ hoàng thân quốc thích, phụ mẫu cuối cùng cũng gật đầu, cho phép ta trở lại con đường y đạo.
Ta lập một y quán giữa lòng dân gian.
Người già, trẻ nhỏ, bệnh tật khắp nơi kéo tới, ta không lấy một xu.
Ta chữa chân què cho tên ăn mày ven đường.
Bốc thuốc miễn phí cho những cô nhi bị phong ngứa triền miên.
Ngay cả tên lang thang mắc bệnh hoa liễu, ta cũng cấp thuốc miễn phí, chữa lành những vết lở loét hôi thối, ngăn hắn tiếp tục gieo họa cho người khác.
Người mà trưởng tỷ chữa không được—ta chữa.
Người mà trưởng tỷ khinh không thèm chữa—ta cũng chữa.
Ta đi chính con đường của nàng để nàng không còn đường mà đi.
Rất nhanh, dân chúng truyền tai nhau:
Tống Chiêu Nguyệt—là kẻ “cướp chó, cứu chó”, giả danh thần y.
Còn Tống Chiêu Tâm—mới thật sự là “thần y cứu người”, đáng để tôn kính.
Ngày ấy, ta được triệu vào cung bắt mạch cầu an cho Hoàng đế.
Khi xuất cung, Thái tử chờ ta nơi cổng cung.
Dạo gần đây, vì Hoàng hậu không còn đau đầu nên ta cũng không cần vào nội cung.
Thái tử muốn gặp ta, nhưng ta bận bịu đến mức không có thời gian.
Cuối cùng, hắn tìm được cơ hội “vô tình gặp mặt” nơi cửa cung.
“Nàng quả thật có vài phần bản lĩnh.”
Hắn nói.
Hắn nghĩ ta sẽ mừng rỡ vì được khen ngợi.
Ta cũng rất phối hợp, biểu hiện ra vẻ e lệ cảm kích.
Thái tử hài lòng, nhất quyết đưa ta hồi phủ.
Lúc xuống xe, hắn đột nhiên nói:
“Đầu tháng sau, Đông cung sẽ tuyển chọn Thái tử phi.
Ta hy vọng… nàng sẽ tới.”
Hắn tự tay đỡ ta xuống xe ngựa.
Mà cảnh tượng ấy—Tống Chiêu Nguyệt trốn sau khung cửa, thấy không sót một giây.
Sau khi Thái tử rời đi, ta liền đụng mặt trưởng tỷ.
Kể từ sau vụ “cứu chó”, danh tiếng nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
Phụ thân giận dữ, lệnh cấm túc nghiêm ngặt.
Còn khi ta nhờ y thuật lấy lại danh tiếng trong kinh thành, nàng không còn dám bước ra khỏi phủ.
“Tam muội, muội đúng là rực rỡ quá rồi.
Hoàng thượng triệu kiến, Thái tử tự tay dìu xuống xe, giờ còn là thần y được người người kính trọng.
Quả thật, muội phong quang tới cực điểm!”
Trước đây, nàng mỉa mai ta, ta nhẫn nhịn.
Nhưng hôm nay, ta nhếch môi đáp lại:
“Đúng vậy. Và tỷ biết rõ, mọi sự rực rỡ ấy, ta xứng đáng có được.”
Tống Chiêu Nguyệt quả nhiên bị chọc giận, cười lạnh:
“Cứ hưởng thụ cho hết đi.
Bởi vì muội cũng chẳng đắc ý được bao lâu đâu.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng—bình tĩnh, kiên định:
Ta biết tỷ đang toan tính điều gì.
Ta luôn sẵn sàng ứng chiến.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com