Thần Y Báo Huyết
9.
Trong nội viện phủ Ninh Vương, các ngự y tụ tập đông nghịt, còn có cả những danh y nổi tiếng trong dân gian.
Thế nhưng ai nấy đều cau mày nhíu mặt, đứng đó bó tay không có biện pháp nào hiệu quả.
Phòng sinh nồng nặc mùi tanh, theo lễ, phu quân không thể vào.
Mà trong hoàng thất, những điều kiêng kỵ này lại càng được xem trọng hơn gấp bội.
Vậy mà khi ta lao thẳng vào phòng sinh, lại thấy Ninh Vương Tiêu An đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nhị tỷ, kiên quyết không chịu rời đi.
Nhị tỷ mặt mày tái nhợt vì đau đớn, đã sắp kiệt sức.
Tấm chăn lót bên dưới sớm đã loang đầy m.á.u đỏ, vết vết rải rác.
Tiêu An lệ đầy mặt mà hoàn toàn không để tâm.
Thấy ta xông vào, hắn không hề kinh ngạc, chỉ dịu giọng nói:
“Ngọc nhi, tam muội muội của nàng đến rồi.”
Nhị tỷ khẽ mở đôi mắt đẫm mồ hôi, nhìn ta rồi lại nhìn về phía sau ta.
Nàng thấy, người đến là tam muội.
Không có đại tỷ.
Ánh mắt nhị tỷ vẫn dịu dàng và mong manh như kiếp trước.
Khi ấy, trước lúc nhị tỷ c.h.ế.c, nàng cũng nhìn ta như thế.
Nàng biết đại tỷ đã chọn cứu một con ch.ó thay vì mình, nhưng vẫn không oán không trách, chỉ lặng lẽ chấp nhận số mệnh bạc bẽo.
Lời “g.i.ế.c tâm” của trưởng tỷ trước khi ta c.h.ế.c như vẫn đang vang vọng bên tai.
Nàng nói, chính ta mới là kẻ thấy c.h.ế.c không cứu.
Ta đã trông chờ vào người khác, ảo tưởng được giúp đỡ, rồi để mặc hai mạng người lần lượt rơi vào tuyệt vọng.
Toàn thân ta như bị ác mộng kiếp trước bóp nghẹt, nhất thời cứng đờ như tượng gỗ.
Nhị tỷ bỗng đưa tay về phía ta:
“Tam muội muội… hôm ấy, trong từ đường… muội hỏi tỷ… rằng có tin muội không…”
Nàng nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của ta, giọng thì thào:
“Tỷ… tin muội.”
“Tỷ vẫn luôn tin muội.”
Bàn tay ấy như truyền sang ta một luồng sức mạnh mãnh liệt.
Ta tỉnh khỏi mộng xưa, lập tức phản thủ nắm chặt lấy tay nàng rồi bắt mạch.
Ánh mắt ta lập tức sáng rực:
“Tỷ đã uống phương thuốc an thai ta đưa?”
Nhị tỷ yếu ớt gật đầu.
Tiêu An cũng nói tiếp:
“Hôm nàng trở về, liền dặn hạ nhân sắc thuốc mỗi ngày, nói đó là tấm lòng của tam muội, tuyệt đối không thể phụ.”
Đúng vậy.
Thể trạng nhị tỷ bẩm sinh yếu ớt, dù được bồi bổ kỹ lưỡng mấy năm cũng không thể biến thành người thường.
Sinh nở với nàng, chính là một phen dạo bước nơi Quỷ Môn quan.
Kiếp trước, đến giờ này m.á.u đã đầm đìa khắp giường, nhị tỷ sớm đã bất tỉnh nhân sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng hiện tại… tình hình hoàn toàn khác.
Lượng m.á.u mất không còn đáng sợ như trước, nhị tỷ vẫn còn tỉnh táo.
Đó là hiệu lực của thuốc ta đưa.
Ta ổn định tâm thần, rút ngân châm, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo giữ vững khí huyết cho nàng.
Sau đó, ta ném ra một gói thuốc:
“Lập tức sắc thuốc theo toa này!”
Đây là thang thuốc ta đã chuẩn bị từ khi bị cấm túc, chọn lựa kỹ lưỡng trong mười mấy vị để ứng phó với tình huống sinh tử.
Một lão thái y lật đơn thuốc nhìn thoáng qua liền cau mày quát:
“Đơn thuốc này… chưa từng nghe thấy!
Sao có thể kết hợp tang ký sinh với lang thảo?
Chỉ sơ suất một chút sẽ sinh độc c.h.ế.c người!”
“Gọi Tống thần y tới! Lúc nguy cấp thế này mà ngươi còn đòi giành công?!”
Ta lập tức phản bác:
“Thân thể Vương phi vốn là hư chứng từ trong bụng mẹ.
Khi sinh nở, lục phủ ngũ tạng đều bị ảnh hưởng.
Muốn cứu cả mẹ lẫn con, tuyệt đối không thể dùng dược thông thường!”
“Còn cái gọi là Tống thần y kia, giờ này vẫn đang bận rộn đỡ đẻ cho chó hoang ngoài phố.
Cô ta không cứu—ta cứu!”
“Không hay rồi! Vương phi ngất rồi!!”
Tiêu An lập tức túm lấy tay ta, ánh mắt giận dữ:
“Tống Chiêu Tâm, chính vì nàng ấy tin muội nên bản vương mới cho muội vào.
Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì—”
Ta nghiến răng, ngắt lời hắn:
“Tỷ ấy không chỉ là thê tử của Vương gia…
Mà còn là chị gái ruột của ta!”
“Ta quan tâm tính mạng của tỷ ấy còn hơn Vương gia gấp trăm lần!
Dù phải bỏ cả mạng này ta cũng sẽ giữ chị và đứa trẻ bình an!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Chuyện của Vương gia bây giờ là:
Đừng cản ta và cũng đừng để ai khác cản ta!”
Tiêu An bị tiếng quát của ta làm cho sững người, sau đó buông tay, sắc mặt trầm như nước, quát lớn:
“Làm theo lời Tống Chiêu Tâm!”
“Vương gia! Nhưng nàng ấy…”
“Chẳng lẽ các ngươi muốn ta trơ mắt nhìn Vương phi c.h.ế.c dưới sự bất lực của các ngươi sao?!”
Tiêu An trừng mắt nhìn đám ngự y, gằn từng tiếng:
“Nếu không cứu được người vậy thì nhường chỗ cho kẻ biết cứu!
Còn không thì câm miệng lại, lo mà làm việc cho tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com