Đối phương vừa khóc, Lạc Trường Sinh đã thở dài thườn thượt, dù sao đó cũng là cháu mình. Ông ta bảo: “Ông để Tsukihime làm trưởng tộc vì con bé thích hợp hơn. Hơn nữa, ông đã dành cho cháu một sự sắp xếp rất tốt rồi. Sao cháu cứ phải cố chấp với vị trí trưởng tộc?”
Hanami Sawago đáp: “Ông nội, Tsukihime là phụ nữ, làm sao có thể quản lý tốt một gia tộc lớn chứ? Mong ông cân nhắc lại!”
Lạc Trường Sinh nói: “Chuyện này sẽ không thay đổi! Sawago, hoặc là cháu ủng hộ Tsukihime, hoặc sẽ bị xử lý theo gia pháp!”
Hanami Sawago đột nhiên đứng dậy, vừa nhìn Lạc Trường Sinh vừa hỏi: “Ông nội, có phải ông đã hồi phục tu vi rồi không?”
Lạc Trường Sinh đáp nhẹ: “Hiện tại ông đang có tu vi Võ Vương nên mới che giấu hành tung để tránh bị kẻ thù tìm đến”.
Hanami Sawago thở dài: “Nếu ông nội vẫn chưa hồi phục tu vi thì không nên xuất hiện”.
Lạc Trường Sinh ngẩn ra: “Sawago, cháu đang nói gì vậy?”
Hanami Sawago lùi lại một đoạn: “Ông nội, là cháu bất hiếu!”
Ba bóng người xông vào trong, từ khí tức của họ có thể đoán ra có một Địa Tiên và hai Nhân Tiên!
Vị Địa Tiên này có tu vi thuộc cảnh giới đầu, vừa thấp vừa béo, liệt nửa mặt, mí mắt sụp xuống, rất quái dị. Hắn mặc kimono màu tím, eo giắt một thanh katana.
Nhìn thấy người này, Lạc Trường Sinh nheo mắt kêu lên: “Takeda Shichito!”
Người tên Takeda Shichito bật cười quái dị: “Lạc Trường Sinh, không ngờ phải không? Nhiều năm rồi mà tôi vẫn tìm được anh. Năm xưa tôi đã đánh anh trọng thương, cuối cùng anh lại thoát được. Lần này anh không còn cơ hội nữa đâu. Tôi nhất định sẽ giết chết anh!”
Lạc Trường Sinh vô cùng điềm tĩnh: “Takeda, cách đây không lâu, phái Gensora đã bị tôi huỷ diệt. Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao?”
Takeda Shichito cười quái gở: “Tất nhiên là biết, tôi đã đi nghe ngóng mà. Trong tay anh có lá bùa rất ghê gớm chứ gì?”
Lạc Trường Sinh nói: “Bùa của tôi có thể giết anh!”
“Dĩ nhiên”, Takeda Shichito nhẹ nhàng bảo: “Nên tôi đã có chuẩn bị rồi”.