Lâm Băng Tiên: “Người có thể tiêu nhiều tiền cho em như vậy cũng chỉ có anh thôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Không phải công ty của Diệp Huyền cũng vậy sao?”
Advertisement
Lâm Băng Tiên: "Cậu chủ Diệp cũng keo kiệt lắm, cậu ấy bỏ ra bao nhiêu tiền đầu tư thì cũng thu lại từng đó. Hơn nữa công ty phát sóng trực tiếp Dongyin đó cũng là công ty con của cậu chủ Diệp.. Nên tiền từ túi bên trái lại chảy sang túi bên phải thôi mà"
Ngô Bình: "Keo kiệt thật đấy, thế số quà tặng anh tặng em không bị tên đó cắt xén mất đấy chứ?"
Advertisement
Lâm Băng Tiên cười đáp: “Không có, tất cả đều vào tài khoản của em. Có điều mất tận ba mươi phần trăm thuế”.
Ngô Bình: “Nộp thuế ích nước lợi dân nên cũng không sao cả”.
Nói đến đây, anh lấy ra một viên linh châu vạn năm, bóp nát rồi cho vào một cái lọ, nói: “Mỗi ngày uống một thìa nhỏ với nước, có thể ngày càng xinh đẹp. Còn cả cái này nữa”.
Nói rồi anh lại lấy ra một bình Bồi Nguyên Tán, sau đó hướng dẫn cô cách sử dụng.
Lâm Băng Tiên không hiểu hết giá trị của những thứ quý giá này, nhưng chỉ cần là đồ của Ngô Bình thì cô đương nhiên rất thích. Lâm Băng Tiên gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Ngô Bình”.
Ngô Bình: “Băng Tiên, em có được thành tựu như hôm nay, anh rất vui mừng”.
Hai người họ đã lâu không gặp nên nói chuyện đến tận mười một giờ đêm.
Lâm Băng Tiên đỏ mặt nói: “Anh Ngô Bình, hôm nay muộn quá rồi. Hay là em ở lại Đường Lâu nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Được, để anh dặn người chuẩn bị phòng cho em”.
Lâm Băng Tiên gật đầu.
Không lâu sau, Ngô Bình đưa Lâm Băng Tiên về phòng rồi cười nói: “Nghỉ ngơi đi nhé, anh đi đây”.