Ngô Bình cười, nói: “Không có gì, Băng Nghiên, trên hòn đảo phía trước có bức tranh tên Tiên Vương Đồ, chúng ta qua xem thử đi”.
Gần đó có một mỏm đá nhô lên khỏi mặt nước, trên mỏm đá có một bức họa, hình ảnh là một vị tiên vương đang ngồi giảng kinh cùng mười hai đệ tử quỳ trước mặt. Nghe nói bức tranh này do một họa sĩ không rõ tên tuổi vẽ từ một ngàn năm trăm năm trước, rất có khí chất tiên, được hậu thế gọi là Tiên Vương Đồ.
Chiếc thuyền nhỏ tiến lại gần, Ngô Bình nhìn hình tiên vương trên mỏm đá và giật mình, dường như cậu nghe thấy có người đang giảng kinh bên tai.
Cậu hơi ngơ ngác, nghĩ răng mình đã nghe nhầm, nhưng khi nghe kĩ thì đúng là có người đang giảng kinh.
Lúc này, lại có thêm hai chiếc thuyền nhỏ nữa tiến đến, có điều xung quanh mỏm đá xuất hiện xoáy nước, hai chiếc thuyền nhỏ vừa đến gần thì đã bị chuyển hướng, những người trên thuyền không còn cách nào, chỉ có thể nhìn lướt qua rồi rời khỏi đó.
Cứ như thế, liên tục có người chèo thuyền đến nhưng mới nhìn sơ thì đã phải rời đi, chỉ có thuyền của Ngô Bình là đỗ rất lâu ở đó, còn cậu thì đăm chiêu nhìn Tiên Vương Đồ.
Tiếng giảng kinh vang lên bên tai Ngô Bình càng lúc càng rõ, sau đó, cảnh tượng trong tranh như sống lại trước mắt cậu, cậu nhìn thấy một tiên vương vô cùng uy nghiêm và đức độ đang giảng kinh cho các đệ tử, từng câu từng chữ như tiếng chuông buổi sáng, tiếng trống buổi trưa, đánh thức tinh thần của cậu, truyền cảm hứng cho tâm hồn cậu.
Cậu nghe hết một lượt kinh thì mọi thứ đều biến mất, mỏm đá chỉ còn là mỏm đá với bức tranh bên trên, cậu thấy hơi khó hiểu, những thứ lúc nãy đều là ảo giác sao?
“Anh Bình, lúc nãy đã có chuyện gì thế?”. Lúc này Hàn Băng Nghiên hỏi.
Ngô Bình đáp: “Sao thế Băng Nghiên?”
Hàn Băng Nghiên cười mếu: “Tự dưng anh ngây người nhìn Tiên Vương Đồ hơn cả tiếng đồng hồ, em đợi đến tê cả người rồi”.
Ngô Bình giật mình: “Hơn một tiếng đồng hồ rồi sao?”