Đường Băng Vân cười nói: “Anh còn khoẻ hơn cả Bá Vương của thời cổ đấy”.
Ngô Bình khiêng lò luyện vào sân rồi chuyển nó vào nhà dưới.
Xong xuôi, anh dẫn Đường Băng Vân đi tham quan nhà, các thiết bị gia dụng đã được lắp đặt xong, đồ điện cũng đã được chuyển tới, giờ chỉ còn chờ chọn ngày đẹp rồi dọn vào ở thôi.
Đường Băng Vân: “Nhà đẹp đấy, sau này anh ở đây hả?”
Ngô Bình: “Ừ, cả người nhà của tôi nữa”.
Hoàng Tử Cường đi tới nói: “Cậu chủ, La Duy Khang đã tới tìm tôi ba lần rồi, để nghe ngóng xem bao giờ cậu về, xem ra có việc gì gấp lắm”.
“Thế à?”, Ngô Bình gật đầu: “Bảo là tôi đang ở nhà”.
“Vâng”, Hoàng Tử Cường đi ra ngoài gọi điện ngay.
Giờ đã hơn mười giờ tối, Hoàng Tử Cường nói vài câu trong điện thoại rồi chuyển máy cho Ngô Bình.
La Duy Khang lịch sự nói: “Cậu Ngô, nghe nói cậu về rồi, nếu tiện thì mai tôi đến chơi được không?”
Ngô Bình cười nói: “Có gì thì phó chủ tịch nói qua điện thoại luôn đi”.
La Duy Khang trầm mặc một lát rồi nói: “Dù tôi mới chỉ gặp cậu Ngô vài lần, nhưng luôn rất nể phục cậu. Giờ tôi đang gặp chút chuyện nên muốn nhờ cậu giúp”.
Ngô Bình: “Hả? Phó chủ tịch gặp chuyện gì thế?”
La Duy Khang: “Hàn Thiên Dũng có vấn đề nên đang bị cấp trên điều tra. Bao năm qua, tôi tận tuỵ với việc nước, tôn trọng pháp luật, công chính liêm minh, nhưng lần này chắc khó thoát khỏi liên luỵ. Hàn Thiên Dũng đã sai tôi làm nhều việc, tuy tôi không đồng tình, nhưng không thể thoái thác được”.
Ngô Bình có ấn tượng khá tốt với La Duy Khang nên cười nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, ông sẽ không sao đâu”.