Mạc Phàm cười khinh thường, Phương Tử Phong chỉ là một pháp sư thuần túy, cho dù hắn không dùng thần thức đè ép Phương Tử Phong, ít nhất cũng có hơn một ngàn phương pháp có thể giết chết được Phương Tử Phong.
Phương Tử Phong muốn giết hắn, giống như một con kiến tuyên bố muốn diệt trời.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Tử Phong, vỗ lên vai Phương Tử Phong một cái.
- Đời này anh không có cơ hội này, sau này cũng sẽ không có, anh làm người bình thường đi.
Hắn chỉ vỗ một cái, thân thể Phương Tử Phong chấn động, hai mắt mở to, một chút kim quang nổ tung trong mắt anh ta, sắc mặt anh ta lập tức như tờ giấy vàng, vô cùng khó coi.
Anh ta chậm rãi quay đầu một cách gian nan, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
- Tiểu tử, cậu dám hủy đi năng lực của tôi?
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Phệ Thần Thuật là cấm thuật ở Tu Chân giới, từng có tu sĩ cường đại vì rèn luyện thần thức, cắn nuốt thần thức của tất cả mọi người trên một tinh cầu.
Tuy pháp thuật mà Phương Tử Phong dùng không phải là Phệ Thần Thuật, năng lực có thể cắn nuốt thần thức người khác còn chưa cao hơn, nhưng giữ lại chỉ là tai họa.
- Cậu, Thần, Thần Điện sẽ không tha…
Phương Tử Phong vô cùng phẫn nộ nói.
Anh ta không có năng lực nuốt lực tinh thần, thì như một phế nhân, cũng không còn là người siêu năng lực muốn khống chế người nào thì khống chế người đó.
Anh ta còn chưa nói xong, cả người nghiêng sang một bên, “cộp” một tiếng ngã xuống đất, xung quanh lập tức sửng sốt.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, dời mắt nhìn Dư Bân đang quỳ trên đất.
- Hiện giờ hai chúng ta có thể giải quyết cừu của chúng ta rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Cậu đã đánh gãy tay của tôi, còn phế Phương thiếu, cậu còn muốn thế nào nữa?
Dư Bân giận dữ hét lên.
Dù sao anh ta cũng là ác thiếu Giang Nam, cho dù là quỳ vẫn có cao ngạo của ác thiếu.
Nhưng anh ta vừa nói xong, một tay bị gãy của anh ta, không nghe theo anh ta khống chế tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
“Bốp!” Dấu tay màu đỏ tươi xuất hiện trên mặt anh ta.
- Một cái tát này trả thay Sử gia.
Mạc Phàm im lặng nói.
Vừa rồi Sử Hàng, Trần Huyền Phong ra mặt giúp hắn, tất nhiên hắn sẽ không vong ân phụ nghĩa.
- Cậu…
Sắc mặt Dư Bân dữ dằn.
Ở Giang Nam, có khi nào anh ta chịu nhục như thế, cho đến bây giờ đều là anh ta bắt nạt người khác, chưa từng có chuyện người khác bắt nạt anh ta.
Không đợi anh ta phản kháng.
“Bốp!” Lại một cái tát đánh vào mặt Dư Bân.
- Một cái tát này là tát thay lão tam, nếu để tôi nghe thấy chữ “Phế” nữa, tôi sẽ phế anh.
Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, chúng tôi là người của Lâm Khuynh Thiên Lâm thiếu, cậu dám làm như vậy với hai chúng tôi, cậu đừng mơ sống yên ổn ở Giang Nam.
Dư Bân như bị bệnh tâm thần quát lên.
- Lâm Khuynh Thiên?
Hắn nheo mắt lại, cười lạnh lùng.
Mạc Phàm vốn định tha cho Dư Bân, ở trong mắt những người khác Dư Bân là ác thiếu Giang Nam không thể trêu chọc, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là con kiến, giết hay không giết căn bản không đủ lo lắng.
Nhưng nghe thấy ba chữ Lâm Khuynh Thiên.
“Bốp!”
- Cái tát này là dành cho Lâm Khuynh Thiên.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Rõ ràng chỉ là một cái tát, nhưng có không ít người cảm thấy lưng lạnh lẽo.
Gần như không ai không biết Lâm Khuynh Thiên ở Giang Nam, một trong tứ thiếu Giang Nam, đại công tử Lâm gia.
Tuy mới học đại học, nhưng được bồi dưỡng làm gia chủ kế tiếp của Lâm gia.
Mạc Phàm dám nói một cái tát này dành cho Lâm Khuynh Thiên?
Dựa vào những lời này, Lâm Khuynh Thiên có thể khiến Mạc Phàm biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.