Tiếng còi xe inh ỏi vọng lại giữa màn mưa xối xả, hòa cùng tiếng thở dài não nề của Thu Linh. Cô sinh viên năm cuối ngành kiến trúc co ro người lại, cố gắng nép sâu hơn vào mái hiên trạm xe buýt ọp ẹp. Mưa tháng Bảy ở cái thành phố này chẳng bao giờ báo trước, cứ ào ào trút xuống như muốn nhấn chìm mọi thứ.
Linh ghét mưa. Nó làm nhòe đi những bản vẽ dang dở, làm chậm trễ những cuộc hẹn quan trọng, và tệ hơn cả, nó khiến cô nhớ về những ngày tồi tệ nhất.
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Linh chợt để ý đến một bóng người đứng cách cô không xa. Một chàng trai. Dáng người cao gầy, mái tóc đen ướt sũng bết vào khuôn mặt có phần tái nhợt. Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng manh, ướt đẫm nước mưa, run rẩy trong gió lạnh. Không dù, không áo mưa, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ ngược xuôi.
Linh tặc lưỡi. Sao lại có người dại dột đến thế chứ?
Cô liếc nhìn chiếc áo mưa đỏ rực trong túi xách. Ban nãy, cô đã đắn đo rất nhiều trước khi quyết định mang nó theo. Linh vốn không thích màu đỏ, nó quá nổi bật, quá thu hút sự chú ý. Nhưng hôm nay, một linh cảm mơ hồ đã thôi thúc cô.
"Này…" Linh ngập ngừng, giọng nói nhỏ bé gần như bị nuốt chửng bởi tiếng mưa. Cô bước đến gần chàng trai, chìa chiếc áo mưa ra. "Anh có muốn dùng tạm không?"
Chàng trai giật mình, quay phắt lại. Ánh mắt anh ta có chút bối rối, có chút ngạc nhiên, và có cả một nỗi buồn khó tả. Đôi mắt sâu thẳm, như chứa đựng cả một bầu trời đêm u tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không cần đâu," anh ta khẽ lắc đầu, giọng nói trầm ấm nhưng lại mang một chút xa cách. "Cảm ơn cô."
Linh nhíu mày. Cái kiểu từ chối lịch sự này cô gặp quá nhiều rồi. Mọi người luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình.
"Thật đấy, tôi không cần," anh ta nói lại, có vẻ kiên quyết hơn.
Linh im lặng một lúc. Cô không phải kiểu người thích ép buộc, nhưng ánh mắt của chàng trai kia lại khiến cô không thể làm ngơ. Nó giống như một con chim non lạc đàn, vừa sợ hãi, vừa khao khát được che chở.
"Vậy… anh có thể cầm tạm cái này," Linh nói, không để anh ta kịp phản ứng, cô khoác vội chiếc áo mưa lên người anh. Chiếc áo mưa đỏ rực nổi bật trên nền chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ. "Tôi không thích bị cảm đâu, mà hình như anh cũng sắp 'đi tong' rồi đấy."
Chàng trai sững sờ nhìn Linh, đôi mắt mở lớn. Có lẽ anh ta không ngờ rằng sẽ có người chủ động giúp đỡ mình như vậy.