Tháng Năm Rực Rỡ

Chương 1



Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao lừng danh, nhưng năm đó khi đi xuống nông thôn theo chính sách thanh niên trí thức, anh lại vô tình kết hôn với tôi – một người phụ nữ nông thôn không biết chữ.  

 

Khi còn nhỏ, tôi bị chị ruột Điền Chi làm lạc mất, mãi đến 13 năm sau mới trở về bên cha mẹ.  

 

Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ấy dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho thấy tôi bắt nạt chị ấy!  

 

Vì thế, khi ra ngoài, Thẩm Xuyên luôn nói năng lưu loát, nhưng đối diện với tôi, anh lại như một bức tượng gỗ, lặng im không nói.  

 

Tôi chủ động bắt chuyện, anh hiếm khi đáp lời. Tôi mua quần áo mới cho anh, nhưng anh thà mặc rách bộ đồ cũ còn hơn chạm vào những thứ tôi tặng.  

 

Cho đến một ngày, tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị tôi tặng anh, anh lập tức nổi giận lôi đình, hoàn toàn mất đi lý trí.  

 

Anh nhìn tôi đầy chán ghét, lạnh lùng nói: "Kẻ cướp thì nên biết thân biết phận." 

 

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy quá mệt mỏi.  

 

Khi bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, tôi từ bỏ điều trị và lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.  

 

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày làm rơi cây bút máy, vẫn nghe thấy câu nói tổn thương ấy từ miệng Thẩm Xuyên.  

 

Tôi bình thản cất lời: "Anh xem ngày nào rảnh, đi ly hôn đi."

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

1

 

Thẩm Xuyên siết chặt cây bút máy rò mực, mở miệng chất vấn mà chẳng cần phân rõ đúng sai.  

 

"Tại sao cô lại ném nó?"  

 

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy áp bức của anh ta.  

 

Không thể hiểu nổi, tại sao có người lại có thể nói vu oan một cách đầy tự tin đến vậy?  

 

Kiếp trước, tôi yếu đuối không dám phản bác.  

 

Chỉ cần một tiếng quát của Thẩm Xuyên cũng đủ khiến tôi cứng đờ tại chỗ.  

 

Đến mức khi anh ta lên tiếng trách móc, tôi thậm chí không có cơ hội để biện hộ.  

 

Sau khi chuyện này lan rộng, tôi lại trở thành trò cười trong gia đình.  

 

Mọi người đều nói Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao tiền đồ vô hạn.  

 

Lấy một cô gái nông thôn không biết chữ như tôi, chẳng khác nào vận rủi bám thân.  

 

Tôi chất vấn anh ta.  

 

"Thẩm Xuyên, ở đây có bao nhiêu người, anh dựa vào đâu mà khẳng định là tôi?"  

 

"Sau khi tôi rời đi, chỉ còn lại cô ngồi đây!"  

 

Lông mày kiếm đậm của Thẩm Xuyên nhíu chặt, từng chữ từng chữ nói ra câu tiếp theo.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thang-nam-ruc-ro/chuong-1.html.]

"Kẻ cướp thì nên biết thân biết phận."  

 

Nghe lại câu nói này một lần nữa, tim tôi vẫn nhói đau.  

 

Lúc nhỏ, tôi bị chị gái ruột Điền Chi bỏ rơi chỉ vì ham chơi.  

 

Mãi đến 13 năm sau, tôi mới lưu lạc về lại bên cha mẹ.  

 

Khi ấy, Thẩm Xuyên được phân về thôn Tống Gia, nơi nhận nuôi tôi.  

 

Lần đầu tiên gặp tôi, anh ta đã nói rằng tôi rất giống một người bạn của anh.  

 

Về sau tôi mới biết, hóa ra tôi thật sự có liên quan đến người bạn đó.  

 

Năm 18 tuổi, tôi được đón về nhà.  

 

Sau bữa tiệc mừng, Thẩm Xuyên say khướt hỏi tôi có muốn gả cho anh ta không.  

 

Anh ta nho nhã, tài hoa, và tôi thì lại là người của một thế giới hoàn toàn khác.  

 

Tôi có thiện cảm với anh.  

 

Khi ấy, tôi bị niềm vui làm cho mê muội, liền đồng ý.  

 

Sau này mới biết, hôn ước này vốn là giao ước giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Điền.  

 

Người lẽ ra phải kết hôn với anh ta, chính là chị gái tôi.  

 

Chị ấy tự thấy có lỗi với tôi nên cầu xin anh ta cưới tôi.  

 

Từ đầu đến cuối, Thẩm Xuyên chỉ yêu chị ấy.  

 

Nhưng là anh ta chủ động cầu hôn tôi!  

 

Vậy mà tôi lại trở thành kẻ cướp ư?  

 

Rõ ràng tôi là người bị giấu trong bóng tối, là kẻ vô tội nhất!  

 

Tôi đầy nghi hoặc: "Tôi đã ăn cướp thứ gì?”  

 

Điền Chi đứng giữa hai chúng tôi, giận dữ quay sang Thẩm Xuyên.  

 

"Thẩm Xuyên, đừng bắt nạt Thu Thu! Cô ấy là em gái tôi, anh có chuyện gì không thể nói rõ ràng với cô ấy sao?"  

 

Ánh mắt Thẩm Xuyên thoáng thu lại, vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút.  

 

Thật nực cười, chỉ một câu nói của Điền Chi, Thẩm Xuyên lập tức trở nên ngoan ngoãn như một con ch.ó nhà.  

 

Tôi cười giễu cợt.  

 

"Tôi chỉ ngồi đây yên ổn, anh lại vu cho tôi ném bút của anh. Nhưng tôi không làm! Nếu nó quan trọng với anh đến vậy, chi bằng đi tìm đồng chí công an điều tra thử xem?"