Tháng Ngày Bị Hoàng Đế Nước Địch Cưỡng Chế Yêu

Chương 2



Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hoảng hốt đưa tay về phía Thẩm Vọng cầu cứu: "Phu quân!"

Thẩm Vọng nhíu đôi mày như núi xa, vừa định giơ tay đáp lại ta, nhưng một câu nói của Hiên Viên Nghiên khiến hắn ta đứng yên tại chỗ.

"Dùng nàng đổi lấy mười năm kéo dài hơi tàn của Vệ quốc các ngươi, ngươi thấy thế nào? Thái tử điện hạ."

Ta nghe mà toàn thân lạnh buốt, đờ đẫn nhìn về phía Thẩm Vọng.

Bàn tay Thẩm Vọng giơ giữa không trung, gần như không chút do dự, buông xuống.

"Tạ ơn bệ hạ." Thẩm Vọng cũng nhìn lại ta, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Ta muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.

Thẩm Vọng là Thái tử của Vệ quốc, vì cả Vệ quốc, hy sinh ta, có vẻ cũng không phải chuyện lớn lao gì.

Hiên Viên Nghiên siết chặt vai ta, nâng cằm ta lên, bắt ta nhìn hắn.

Hắn khẽ mổ một cái lên mặt ta, vẻ mặt mãn nguyện khiêu khích Thẩm Vọng: "Thái tử điện hạ, thật độ lượng."

3

Hiên Viên Nghiên không chỉ bắt ta đi trong ngày đại hôn để sỉ nhục Thẩm Vọng. Mà còn đêm tân hôn ngủ cùng ta tại Đông cung của Thẩm Vọng.

Bọn ta chẳng làm gì cả. Hắn tự mình không ngủ, cũng không cho ta ngủ.

Ta chỉ có thể ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, còn hắn thì cứ ôm kiếm đứng ở cửa, như một thần hộ vệ.

Ta nghĩ hắn làm vậy là để sỉ nhục Thẩm Vọng.

Sáng sớm hôm sau, ta cảm thấy má phải hơi ấm. Còn có chút ngứa.

Ta mở mắt đã thấy Hiên Viên Nghiên chống hai tay trên bàn, cúi người, cọ vào mặt ta.

Ta hoảng hốt kêu lên một tiếng, hoảng loạn muốn đẩy ra.

Chân ghế bị vẹo một cái, sắp ngã xuống đất thì Hiên Viên Nghiên kéo được ta.

Ta nghĩ vẻ mặt của mình lúc này chắc rất hoảng loạn và sợ hãi.

Hiên Viên Nghiên chẳng nói gì, cũng không còn vẻ phong lưu như hôm qua, chỉ lặng lẽ ôm ta.

4

Ta lên xe ngựa đi về Chu quốc.

Hiên Viên Nghiên ôm ta suốt dọc đường, khi rảnh thì cuốn đuôi tóc ta vào đầu ngón tay hắn. Ánh mắt đầy tình ý quấn quýt của hắn quá mức quỷ dị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta sợ lắm, rõ ràng ta mới gặp hắn lần đầu.

...

Đến hoàng cung Chu quốc ta mới biết hóa ra hậu cung của Hiên Viên Nghiên có ba nghìn giai lệ, còn có một Hoàng hậu tuyệt sắc thiên hạ. Là Công chúa hòa thân Bạch Mẫn từ Tây Vực được gả đến mấy năm trước.

Ta chưa từng gặp bọn họ.

Ta bị nhốt trong Vị Ương cung, chẳng đi đâu được.

Cung nữ trong Vị Ương cung mỗi ngày đều thay đổi. Hoàn toàn không nhận ra được. Hơn nữa đêm nào Hiên Viên Nghiên cũng ở lại Vị Ương cung, tan triều là chạy đến Vị Ương cung ở, ta hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

"Cô phải đi Kiềm Nam một chuyến." Hiên Viên Nghiên vừa ôm ta vừa phê tấu chương.

Lòng ta động một cái, nhưng không lên tiếng.

Bàn tay của người trước mặt đột nhiên buông tấu chương trong tay, bò lên sống lưng ta, tay kia thì vuốt mặt ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lòng bàn tay hắn do cầm kiếm lâu năm nên có một lớp chai dày, ta nghĩ mặt ta bị cọ đỏ rồi.

Hắn ghé vào tai ta, trầm giọng nói: "Sao dạo này ngoan ngoãn vậy? Chẳng lẽ là muốn đợi cô lơ là cảnh giác rồi lén trốn đi?"

Hiên Viên Nghiên kéo dài âm cuối, lời nói của hắn đặt trong môi trường xa lạ này, càng khiến người ta sợ hãi.

Ta hoàn hồn, chủ động tỏ vẻ yếu thế: "Bệ hạ, phu quân của ta đã vứt bỏ..."

Hiên Viên Nghiên đột ngột nắm chặt cằm ta, hung hăng áp môi lên.

Bàn tay vốn đang lướt trên lưng ta đã đỡ lấy gáy ta.

Hắn điên cuồng chiếm đoạt ta.

Cho đến khi ta vô ý làm rơi tấu chương bên bàn, tiếng tre "bộp" một tiếng.

Hắn mới dừng lại, dựa vào vai ta, bình thản nói: "Hắn ta chưa bao giờ là phu quân của nàng."

Ta suốt ngày đều giả vờ thuận theo, suốt ngày đều ứng phó với Hiên Viên Nghiên.

Ta không phản bác, chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai hắn.

"Ngoan quá." Hiên Viên Nghiên vừa cười vừa ôm chặt ta, vừa dùng tóc đen của hắn cọ vào hõm cổ ta.

"A Tinh ngoan quá."

Ta cắn môi, hơi nghiêng người về phía trước, nằm lên vai Hiên Viên Nghiên.

"Bệ hạ." Ta cúi đầu, thở dốc bên cổ Hiên Viên Nghiên, cố ý làm ra vẻ nũng nịu.

Hiên Viên Nghiên thở dài một hơi, giọng nói mềm hơn trước nhiều: "Có muốn gì không?"