Tháng Ngày Bị Hoàng Đế Nước Địch Cưỡng Chế Yêu

Chương 6



Đừng lại đây.

Đừng lại đây!

Hắn ta hung hăng nắm lấy cằm ta, không biết cho ta uống thứ gì đó.

Tên lão đại sơn tặc cười gian tà với ta, rồi ra khỏi cửa.

Đám tiểu đệ bên ngoài ùa vào như ong vỡ tổ.

Chúng đều nhào về phía sau bình phong nơi Trần Như, ta thấy cánh tay vùng vẫy của nàng ta dần dần không còn sinh khí.

Ta co rúm chặt trong góc giường.

Một tên sơn tặc dường như chưa thỏa mãn, định đến túm lấy ta, một tên khác giữ hắn lại.

"Đại ca nói rồi, thuốc này còn chưa phát tác, đợi ăn cơm xong, vừa lúc đến giờ."

Thuốc?

Là thứ tên lão đại sơn tặc vừa nhét vào miệng ta sao?

Ta thấy bọn sơn tặc ra khỏi cửa, cửa bị khóa chặt.

Ta nhìn Trần Như bị bình phong che khuất, nghe tiếng cuồng hoan bên ngoài che kín bầu trời, không kìm được thút thít khóc.

Đáng lẽ ta phải là Thái tử phi của một nước, sao lại rơi vào cảnh này?

Chẳng bao lâu sau, cơ thể ta bắt đầu mềm nhũn, tay chân đều mềm nhũn.

Ta ngã xuống giường, hoàn toàn không thể cử động, ngay cả nói cũng không thể, nhưng ý thức lại cực kỳ tỉnh táo.

Tiếng chạm cốc của bọn sơn tặc bên ngoài ngừng lại, cửa lại bị đá văng.

Tên lão đại sơn tặc không có ở đó, một đám sơn tặc xông vào phòng.

Ta có thể chết, nhưng ta không muốn c.h.ế.t như thế này.

Ta không muốn.

Ta chảy nước mắt.

Một tên sơn tặc hét lớn: "Ha ha ha, tiểu nương tử này khóc rồi, để ta làm nàng vui vẻ nào."

Hắn ta thô bạo cởi dây trói trên người ta, rồi luống cuống tháo dây lưng quần, vừa đưa tay ra, hắn ta đã bị một mũi tên xuyên thấu tim.

Bọn sơn tặc và ta đều nhìn về hướng mũi tên b.ắ.n tới.

Cửa mở toang.

Nơi cửa, tên lão đại sơn tặc quỳ rạp, người đứng kia mặc một bộ cẩm y kết hợp giữa màu xanh thẫm và đen, mái tóc thường xõa nay được buộc hờ phía sau bằng một dải lụa xanh đậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Là Hiên Viên Nghiên.

Ta nhìn thấy hắn.

Trong lòng lại có vài phần may mắn.

Hắn giương cung, lại một mũi tên nữa, lại ngã thêm một tên sơn tặc ở gần ta nhất.

Hiên Viên Nghiên bước vào.

Bước chân hắn cực kỳ chậm rãi.

Ta chưa bao giờ mong hắn nhanh chóng đến bên mình như lúc này.

Cuối cùng cũng đến gần.

Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng vén lọn tóc xanh của ta. Vẻ mặt hắn hờ hững, khiến ta bỗng cảm thấy hoang mang.

"Nàng thà chạy ra ngoài sống cùng với bọn sơn tặc này, cũng không muốn ở cùng với cô?"

Ta muốn lắc đầu, nhưng không thể cử động được, cũng không thể phát ra tiếng.

Hiên Viên Nghiên nheo mắt: "Ngay cả lời nói cũng không muốn nói với cô? Giường rơm này nằm có thoải mái hơn giường gỗ trầm hương của cô không?"

Bọn sơn tặc đều quỳ xuống. Ta cũng muốn quỳ xuống, muốn cầu xin hắn đưa ta đi. Ít nhất trong hậu cung của hắn, ta còn có quyền lựa chọn cách chết. Nhưng ta không thể mở miệng.

Hiên Viên Nghiên đột nhiên cười khẽ, hắn mở bàn tay, đặt bên cạnh tay ta, khẽ nói:

"Nếu nàng muốn đi cùng cô, hãy nắm lấy tay cô. Nếu nàng không muốn, vậy ở lại đây, cùng bọn sơn tặc này, chuyện của nàng, từ nay cô sẽ không hỏi đến nữa."

Ta cố gắng vươn tay chạm vào bàn tay hắn, nhưng không thể cử động. Ta gắng hết sức muốn di chuyển bàn tay mình. Một lúc lâu sau, ngón út của ta cuối cùng cũng rung nhẹ, chạm vào ngón cái của Hiên Viên Nghiên.

Nhưng Hiên Viên Nghiên dường như không cảm nhận được. Hắn đứng dậy, hừ lạnh, quay lưng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

Ta tuyệt vọng rơi lệ, nhưng ta vẫn không thể nói được. Ta chỉ có thể nhìn Hiên Viên Nghiên bước đi.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhưng hắn đi được vài bước, đột nhiên quay lại, ôm lấy ta trên giường:

"Thôi, đừng khóc nữa, cô đã cảm nhận được rồi, A Tinh muốn đi cùng cô phải không? Cô chỉ đang đùa với nàng thôi, ai bảo nàng không nghe lời. Thôi, A Tinh ngoan, đừng khóc nữa, ôm nào…"

9

Ta được Hiên Viên Nghiên đưa về Vị Ương cung.

"Được chứ?" Hiên Viên Nghiên ôm lấy ta, hỏi.

Ta nhìn hắn, tay lướt nhẹ qua hàng mày kiếm của hắn, từng chữ từng chữ nói:

"Thần thiếp muốn ngôi vị Hoàng hậu."

Ta thấy ánh mắt Hiên Viên Nghiên lấp lánh niềm vui.

Hắn cởi áo, lộ ra lưng hổ và eo sói. Trên lưng hắn, có một vết đỏ lớn, hình dáng giống như hoa lan.