Từ sau khi Nhị Oa thành thân, hắn liền ngã bệnh rồi cứ thế không gượng dậy nổi. Về sau, hắn chẳng còn xuống giường được nữa, ta ngày đêm túc trực bên cạnh, không rời nửa bước.
Hắn ngủ càng lúc càng nhiều, có khi ngủ liền một ngày một đêm, chỉ tỉnh lại trong chốc lát.
Lần này, hắn tỉnh lâu hơn hẳn. Hắn còn nói muốn ăn hoành thánh nhân rau tề thái. Ta định tự tay làm nhưng hắn bảo ta ở lại trò chuyện với hắn một lát.
"Thanh Chỉ, nếu ta đi rồi, nàng hãy đến tìm Tống tướng quân đi."
Ta trách hắn nói năng linh tinh, hắn chỉ cười hì hì.
"Đi theo ta, nàng chịu khổ nhiều rồi."
"Làm gì có, theo chàng, chẳng phải ngày tháng càng lúc càng tốt đó sao?"
"Đúng vậy, từ ngày nàng đến, cuộc sống của ta càng ngày càng tốt lên."
Lưu Thập Tam nắm lấy tay ta, giọng nghèn nghẹn: "Nàng không biết khi ta giao đồng tiền ấy cho người của Tống phủ, ta vui thế nào đâu... khụ khụ… Lưu Thập Tam ta cũng có thể cưới vợ rồi."
"Nhưng ta cũng biết nàng không cam tâm. Ta thế này, ngay cả cha mẹ còn không cần ta thì làm sao có cô nương nào chịu gả cho ta chứ?"
"Ta cứ nghĩ nàng sẽ rời đi, nhưng nàng lại ở lại. Thanh Chỉ, mỗi ngày đi tuần trở về, thấy nàng vẫn còn ở đây, ta thật sự vui lắm..."
Lưu Thập Tam nói rất nhiều, mắt ta cũng dần đỏ hoe, giọng nghẹn lại: "Ta đều biết cả nhưng ta cam tâm tình nguyện ở bên chàng."
"Có chuyện mà nàng không biết."
"Chuyện gì?"
"Nhà ta vốn chẳng có đồ gia truyền nào cả. Số tiền đó là thiếu gia nhà nàng đưa cho ta. Khi ấy, chính hắn chủ động tìm ta, đưa cho ta số tiền kia. Tống thiếu gia là người tốt, sau này làm quan lớn, còn ban tặng chúng ta rất nhiều thứ."
"Thanh Chỉ, một nữ tử tốt như nàng, đáng được gả cho một người tốt, chứ không phải chôn vùi tuổi xuân bên ta."
Nước mắt ta lã chã rơi xuống. Bên ngoài có tiếng bước chân, chắc Tam Oa đã bưng hoành thánh đến. Ta đang định đứng dậy thì Lưu Thập Tam đã nhắm mắt, bất động.
"Thập Tam! Thập Tam!"
Ta gọi hắn thật lâu, nhưng không có hồi đáp.
Hắn đi rồi...
Tại lễ tang của Lưu Thập Tam, thiếu gia đến, đích thân viết câu đối viếng, còn mang vòng hoa phúng điếu. Vậy nên có không ít quan viên, thương nhân cũng đến đốt tiền vàng.
Lưu Thập Tam cả đời bị khinh rẻ, bị ức hiếp, vậy mà sau khi c.h.ế.t lại được tiễn đưa long trọng như thế. Nhưng ta mãi mãi không thể quên được khoảnh khắc Hồng Cẩn cúi đầu nói lời xin lỗi, đôi mắt của hắn lúc ấy đã đỏ hoe.
18.
Sau khi Lưu Thập Tam ra đi được một năm, thiếu gia gửi thư hỏi ta có nguyện ý đến phủ tướng quân sống hay không. Chỉ là sống mà thôi, không có ý gì khác.
Nét chữ của hắn đã thay đổi, trở nên cứng cáp mạnh mẽ, chẳng còn sự ôn nhu như thuở thiếu niên. Lúc dự lễ tang Lưu Thập Tam, ta phát hiện thiếu gia cũng đã già. Dù lưng hắn vẫn thẳng tắp nhưng năm tháng hằn sâu nơi ánh mắt, không sao che giấu được.
Nghe nói hắn đã được thăng làm Đại tướng quân, được hoàng thượng vô cùng coi trọng. Khi còn trẻ, hắn từng nói muốn làm văn thần như Tể tướng, dựa vào tài học để giúp nước. Nào ngờ hôm nay lại trở thành võ tướng, dùng m.á.u nóng bảo vệ bách tính lê dân.
Trước mặt sứ giả, ta đem bức thư ấy thiêu rụi, bảo hắn trở về báo lại thiếu gia không cần bận lòng về ta nữa.
Sau khi sứ giả đi, Hồng Cẩn từ phía sau bước ra.
"Xem ra lời thiếu gia nói là thật rồi."
Nàng kể, năm đó nàng căm hận ta được thiếu gia để mắt tới, nghĩ rằng chỉ cần ta rời đi thì thiếu gia buồn một thời gian rồi sẽ quên. Thế nên nàng chủ động tới quyến rũ hắn, cố ý cởi nửa vai áo khi chỉ có hai người. Nào ngờ thiếu gia chỉ quay lưng, giận dữ quát nàng mặc lại y phục.
Hắn còn nói, người hắn thật lòng yêu thương chính là ta.
Ta cười bảo nàng đừng trêu chọc ta. Nếu thiếu gia thực sự thích ta, vậy vì sao sau khi cưới thiếu phu nhân, lúc nàng ta bán ta cho Lưu Thập Tam, hắn lại không nói một lời?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tỷ tỷ, muội cũng là sau này mới biết, lúc ấy Tống phủ gặp nguy cơ lớn, mà nhà thiếu phu nhân lại quyền thế nghiêng trời, là con đường duy nhất để giải vây. Hơn nữa, lão gia và phu nhân đã uy h.i.ế.p thiếu gia, nếu không bán tỷ cho Lưu Thập Tam thì họ cũng sẽ bán tỷ vào kỹ viện.”
"Tỷ đi rồi, thiếu gia hối hận vô cùng vì sự yếu đuối của mình."
Nhưng hắn lại bất lực. Tình yêu tuổi trẻ khiến người ta động lòng, ngỡ rằng vì tình có thể bất chấp tất cả. Nhưng trước hiện thực, lại dễ dàng tan vỡ biết bao.
Tình yêu và gia tộc không thể vẹn toàn. Không thể lựa chọn, đành phải đi con đường tương đối dễ dàng hơn. Tránh nặng tìm nhẹ, vốn là bản tính con người. Suy cho cùng, một chút tiếc nuối của một cá nhân, sao có thể so với lợi ích của biết bao người?
Ngay từ khi sinh ra, thiếu gia đã hưởng thụ những thứ mà người thường không có được, tất cả đều do gia tộc mang lại. Thế nên, đến lúc cần, hắn cũng sẽ phải hy sinh. Mà ta, chẳng qua chỉ là một nha hoàn không có quyền tự quyết.
Nhưng ta lại may mắn, bởi ta đã gặp được Lưu Thập Tam nhân hậu thiện lương. Ta từng trách thiếu gia, nhưng thực sự chỉ là một chút mà thôi.
Về sau, mọi thứ đều tan biến.
Từ hôm đó, Hồng Cẩn cũng ngã bệnh, thân thể dần yếu đi. Ba đứa nhỏ của ta thay phiên nhau chăm sóc nàng. Bình thường nàng rất thích châm chọc ta, bây giờ lại càng có cơ hội mà nói không ngừng. Những lúc tỉnh táo, nàng kể đi kể lại những chuyện xưa, ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Những khi hồ đồ, ký ức tồi tệ lại cuồn cuộn ùa về, nàng co rúc vào góc tường, không cho ai đến gần, vừa run rẩy vừa gào thét:
"Đừng đánh ta!"
Lần cuối cùng tỉnh lại, nàng không nhắc tới chuyện cũ nữa. Nàng chỉ không ngừng cảm tạ ta và lũ trẻ đã chăm sóc nàng. Nước mắt ta rơi xuống, nàng tựa đầu vào vai ta, khe khẽ nói:
"Thanh Chỉ tỷ tỷ, xin lỗi... và cũng cảm ơn tỷ."
Sau đó, không còn động tĩnh gì nữa.
19.
Thiếu gia lại đến tìm ta một lần nữa. Nghe nói biên cương bị người Hồ xâm chiếm, bệ hạ phái hắn đi bình định giặc dữ.
"Thiếu gia, bảo trọng."
"Thanh Chỉ, bảo trọng!"
Nếu hắn không gọi ta, có lẽ ta đã quên mất mình từng có cái tên này.
Con ta gọi ta là mẹ.
Hàng xóm láng giềng gọi ta là Tẩu tử Lưu gia.
Khách hàng trong quán gọi ta là bà chủ.
Lần gần nhất có người gọi ta là Thanh Chỉ, đã là bao nhiêu năm trước rồi?
Phải rồi, cái tên Thanh Chỉ này, vốn là do thiếu gia đặt cho ta.
Xuất phát từ câu thơ: "Tâm tư mong ngày nguôi ngoai, thanh chỉ nở rộ bên bờ sông*."
(*) Câu thơ từ "Cửu ca" trong Kinh Thi.
Tên thật của ta là gì?
Ta cũng đã quên rồi.
20.
Tống đại tướng quân tử trận khi chính chiến cùng người Hồ, m.á.u nhuộm đỏ sa trường. Nhưng người Hồ cũng bị hắn đánh bại.
Triều đình truy phong hắn làm Hộ Quốc Công, hưởng lễ vinh ngang hàng quốc thích.
Vị tướng quân này không có con cái. Người ta kể rằng hắn từng có một thê tử nhưng đã c.h.ế.t trong tay giặc cỏ. Chỉ là tìm mãi không thấy hài cốt nên đành lập riêng một ngôi mộ không, dùng để thờ cúng.
Trong di vật của tướng quân, người ta phát hiện nhiều dải lụa thêu tinh xảo. Có lời đồn rằng, vị tướng quân này cô độc cả đời, e rằng vì vương vấn người xưa.
Nhưng không ai biết người ấy là ai.
Chỉ có từng nắm từng nắm hoàng thổ, từ từ vùi chôn mọi bí mật vào lòng đất.