Bà ấy nhiệt tình kéo tôi ngồi xuống bên cạnh trò chuyện, bên cạnh là các cô tám dì bảy hay phiên hỏi han, tôi cũng đều trả lời trôi chảy.
Nghe xong ai nấy đều hài lòng gật đầu.
Có người còn khen: “A Triệt đúng là vớ được bảo bối rồi, nhà ông bà thật có phúc!”
“Năm nay cưới, sang năm chắc chắn được bế cháu!”
“Thật đúng là hỷ sự nối tiếp hỷ sự!”
Mọi người nói chuyện ríu rít không ngừng, chọc cho mẹ Lục Triệt cười đến không khép được miệng.
Còn tôi thì ngồi bên cạnh bà ấy, chỉ biết mím môi, ngoan ngoãn mỉm cười.
Những nơi lắm thị phi thế này, một nhân vật bé nhỏ mới ra giang hồ như tôi không thể khống chế được, cứ nghe thôi là được.
“Tớ đã nói rồi, Tinh Tinh với chú hai là trời sinh một cặp mà~.”
Bạn thân tôi vừa cười vừa ghé sát lại, mẹ Lục Triệt cũng hài lòng gật đầu: “Cô bé ngoan ngoãn thế này, đáng lẽ nên dẫn về nhà từ hai năm trước rồi.”
Hả? Có ý gì vậy?
Tôi có chút không hiểu, nghi ngờ liếc nhìn Lục Triệt.
Anh ấy nháy mắt mấy cái, ra hiệu cho tôi cứ nghe là được, tôi hiểu ý khẽ gật đầu, có lẽ là mẹ Lục Triệt mong có con dâu quá rồi.
Nhưng mà, nếu Lục Triệt thực sự dẫn bạn gái về nhà từ mấy năm trước thì bây giờ làm gì đến lượt tôi chứ?
7
Nhưng rõ ràng trong lời nói của mẹ Lục Triệt có hàm ý gì đó.
“Cháu phải tin lời bác.”
“Bác nói cho cháu biết, A Triệt thích con từ rất lâu rồi. Bây giờ đã đồng ý dẫn về ra mắt gia đình, hay là bàn chuyện kết hôn luôn đi?”
Mẹ Lục cười đầy hy vọng nhìn tôi: “Cháu có yêu cầu gì về sính lễ thì cứ nói nhé.”
Ờ...
Sao tôi càng nghe càng không hiểu gì thế này?
“Mẹ, hôm nay là lần đầu tiên Tinh Tinh đến nhà mình, mẹ nên chuẩn bị bữa ăn rồi đó.”
Lục Triệt đúng lúc chuyển hướng câu chuyện.
Mẹ Lục liếc anh ấy một cái, mặc dù có chút không hài lòng vì bị ngắt lời nhưng vẫn đứng dậy, cười nói: “Tinh Tinh à, những lời bác nói đều là thật lòng, cháu cứ suy nghĩ kỹ về đề nghị của bác nhé, chuyện gì chúng ta cũng có thể bàn bạc.”
“Vâng, thưa bác.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ là cái gì, cứ đồng ý trước đã.
Hơn nữa, mẹ Lục trông rất hiền hậu dịu dàng, bố Lục tuy không nói nhiều nhưng luôn nở nụ cười hiền hậu, quan tâm tôi đủ điều.
Nếu thật sự có bố mẹ chồng như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.
Tối hôm đó, mẹ Lục nấu một bàn đầy ắp món ăn, hơn nữa tất cả đều là những món ăn mà tôi thích.
Khiến tôi vô cùng ngại ngùng.
Nếu như bọn họ biết tôi chỉ đóng giả bạn gái, có khi nào sẽ giận tôi đến c.h.ế.t không?
Bữa cơm đó khiến trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó xử, như thể phụ lòng sự nhiệt tình và tốt bụng của hai bác, sau bữa ăn, tôi lấy cớ muốn về nhưng mẹ Lục lại khuyên tôi ngủ lại.
“Bác ơi, làm phiền bác quá rồi ạ.”
Tôi đang định tìm lý do từ chối thì cô bạn thân đột nhiên chen vào một câu: “Vậy thì ở lại một đêm đi, tớ đồng ý rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi: “...”
Cho tôi hỏi, con nhỏ này bị hâm hả?
Mẹ Lục mặt mày hớn hở kéo tôi lên lầu: “Hai chị em các cháu cứ ở lại đây một đêm, bác thích nhà cửa náo nhiệt!”
Tôi thật sự thấy ngại khi làm phiền bà ấy như vậy.
Bạn thân dù sao cũng là người nhà họ Lục, nên cứ tự nhiên như ruồi, cười toe toét: “Tinh Tinh, tối nay chơi thật vui nhé?”
Tôi vội vàng lắc đầu lia lịa.
Ở với cô ấy ăn uống thả cửa, chẳng giữ hình tượng cũng không sao nhưng nếu tôi hành xử như vậy ở nhà họ Lục thì hình tượng dịu dàng đoan trang tôi cố gắng xây dựng sẽ sụp đổ hết.
Mẹ Lục sắp xếp cho tôi ngủ ở phòng bên cạnh phòng của Lục Triệt.
Trước khi bạn thân rời đi còn nháy mắt mờ ám với tôi: “Chị em, ủng hộ cậu tối nay thu phục được chú hai nhà tớ luôn đấy!”
Tôi: “..”
Nhìn Lục Triệt cười như không cưới đứng phía sau lưng cô ấy,, mặt tôi lập tức đỏ như cà chua chín.
Con nhỏ này lúc nói chuyện có thể nhìn ngó xung quanh một chút được không? Lục Triệt đang lặng lẽ đi sau lưng cô ấy đấy, biết không?
Quả nhiên, bạn thân vừa ngu ngơ quay đầu lại, suýt chút nữa thì giật nảy mình: “Chú... chú hai!”
“Ý tưởng hay đấy.”
Lục Triệt khen ngợi một câu đầy ẩn ý, rồi né sang bên nhường đường.
Bạn thân vắt chân lên cổ bỏ chạy, còn tôi nghe xong câu nói nửa thật nửa đùa của Lục Triệt, đầu óc lại bắt đầu rối như tơ vò.
Ý anh ấy... là ý tôi đang nghĩ đó sao?
“Ngủ ngon nhé.”
Nhưng Lục Triệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng chúc một câu rồi rời đi.
Để lại tôi lăn lộn trên giường, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi trong lòng nam thần đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, nhóm chat công ty vang lên “ting ting”, có quản lý thông báo công ty đã đổi chủ, sắp bước vào giai đoạn mới, với phương thức làm việc mới.
Phía dưới tin nhắn là một đám người a dua nịnh hót không tiếc lời, tôi lướt xem một hồi rồi định nghỉ ngơi.
Ai ngờ người cấp trên trực tiếp lại gửi tin nhắn riêng, bắt tôi phải nhanh chóng xử lý mấy tài liệu trong email, để trình lên cho lãnh đạo mới duyệt.
Thôi xong, tôi đúng là đứa chịu khổ thế mạng.
Ra ngoài chúc Tết mà còn phải kè kè theo cái máy tính bên mình chắc?
8
Người cấp trên trực tiếp giống như đang giục đòi mạng, tôi chỉ đành phải cắn răng đi mượn máy tính của Lục Triệt.
Anh ấy rất hào phóng đưa laptop cho tôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Để thể hiện thành ý, tôi ngồi luôn trong phòng làm việc xử lý công việc nhưng vừa mở máy tính lên thì ngay trước mặt là một tấm ảnh phóng to của một cô gái xinh đẹp.
Trên màn hình là một cô gái với đôi mắt sáng long lanh, nụ cười ngọt ngào duyên dáng, khuôn mặt ngập tràn sức sống và hơi thở trẻ trung.
Tôi c.h.ế.t lặng.
Nếu tôi không bị hoa mắt thì đây chẳng phải là tôi của hai, ba năm trước sao?