Thành Công Cưa Đổ Nam Thần

Chương 9



Tôi đau khổ vò đầu, còn đang loay hoay không biết nên mở lời với mẹ về chuyện của Lục Triệt thế nào, không ngờ Lục Triệt lại bất ngờ thò đầu vào, cười tươi như hoa nhìn vào màn hình:

 

“Chào dì, dì xem cháu làm đối tượng xem mắt của Tinh Tinh có được không ạ?”

 

Tôi và mẹ tôi đều ngây ngẩn cả người.

 

Nhưng chưa đầy hai giây sau, mẹ tôi đã cười tươi rói gật đầu lia lịa:

 

“Được được, tất nhiên là được rồi, dì cảm thấy vô cùng phù hợp!”

 

Hừ, tôi cũng thấy Lục Triệt nhà tôi siêu cấp phù hợp!

 

“Đã như vậy thì Tinh Tinh con mau dẫn bạn trai về nhà cho mẹ xem mặt, rồi chuẩn bị chuyện kết hôn luôn."

 

Mẹ tôi vội vàng hấp tấp khiến tôi sững sờ: “Có cần phải gấp gáp như vậy không?”

 

"Con không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi à!"

 

Cho tới bây giờ mẹ tôi chưa từng thiếu ánh mắt khinh thường, khiến tôi hoang mang nhìn về phía Lục Triệt: “Chẳng lẽ em già lắm rồi sao?”

 

Lục Triệt bật cười, xoa đầu tôi:

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Trong lòng mỗi bà mẹ giục cưới, con cái luôn là món nợ đời chẳng ai thèm rước.”

 

Tôi gật gù đồng tình.

 

Dẫn Lục Triệt về nhà thì được nhưng chuyện kết hôn thì không cần vội!

 

13

 

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính.

 

Ai mà ngờ được Lục Triệt lại mang theo cả sổ hộ khẩu đến nhà tôi, mà tửu lượng của anh ấy đúng là không được tốt lắm.

 

Uống ba ly là gục, lại còn cứ khăng khăng đòi đi đăng ký kết hôn với tôi.

 

Bố mẹ tôi với tốc độ ánh sắng lập tức đưa sổ hộ khẩu vào tay tôi, sau đó còn dùng ánh mắt kiểu như tôi vừa trúng số độc đắc tiễn tôi ra khỏi cửa.

 

Tôi buồn bực hết sức.

 

Một người rồi lại một người, sao lại chẳng ai có tí đạo đức nào vậy?

 

Tôi nghĩ bụng: Chắc là Cục dân chính sẽ không cho người say rượu đăng ký kết hôn đâu.

Ai ngờ vừa bước chân vào Cục dân chính, Lục Triệt đã tỉnh rượu ngay.Tôi: “...”

 

Cả đời này con đường dài nhất mà tôi từng đi chính là đường lừa tình của người họ Lục này!

 

Đã tới rồi, không đăng ký thì đúng là không biết ăn nói sao cho phải, vậy nên người dự định ít nhất phải ba năm nữa mới kết hôn như tôi chỉ ba tháng sau đã cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay.

 

Lục Triệt ôm quyển sổ đỏ cười như tên ngốc, còn tôi thì mặt mũi tràn đầy phiền muộn: “Anh đây là đang lừa gạt kết hôn!”

 

Rõ ràng là ngàn ly không ngã, mà lại cố tình ba ly đã say với tôi!

 

“Đàn ông không say, phụ nữ lấy đâu ra cơ hội chứ?”

 

Lục Triệt cười rạng rỡ, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng:

 

“Em sớm đã muốn chinh phục anh rồi, mà anh cũng nói rồi đấy, chỉ cần là em, nửa ly anh cũng gục.”

 

“Cuối cùng anh cũng chuyển chính thức rồi.”

 

Tôi cứ tưởng anh ấy nói đùa.

 

Ai ngờ, anh ấy vậy mà lại thật sự nghiêm túc với tôi.

 

“Vợ ơi, hôn một cái... đừng bĩu môi nữa, tối nay em toàn quyền xử trí anh, được không?”

 

Nụ hôn của anh ấy nhẹ như mưa bụi rơi xuống môi tôi, ngọt ngào như mật trong hoa xuân.

 

Tôi vốn không hề giận anh ấy, chỉ cần anh ấy dỗ dành một chút, tôi cũng thuận thế mỉm cười hờn trách:

 

“Vậy thì phạt anh tối nay ngủ sofa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ấy xụ mặt: “Ngày mai, ngày mai ngủ sofa có được không?”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì hôm nay là ngày nhận giấy kết hôn, đêm động phòng hoa chúc, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng!”

 

Anh ấy nói chuyện chẳng đứng đắn chút nào, còn tôi thì đỏ bừng cả mặt.

 

Cuối cùng tôi đã gả cho anh ấy.

 

Nam thần mà tôi thầm thương trộm nhớ suốt năm năm, giờ này phút này rốt cuộc đã nhảy vào trong bát của tôi rồi, tung hoa, ăn mừng thôi.

 

Đương nhiên, tôi vẫn có một câu hỏi vẫn chưa từng hỏi anh ấy: “Lục Triệt, rốt cuộc anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

 

Từ những bức ảnh trong máy tính của anh ấy, tôi biết anh ấy đã thích tôi từ rất lâu rồi.

 

“À, chuyện này mà kể ra thì dài lắm, bắt đầu từ hồi em còn là đàn em của anh cơ nhưng anh không ngờ lại trùng hợp đến vậy, em lại là bạn thân của cháu gái anh.”

 

Lục Triệt kể, từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi ở trường đại học, anh ấy đã thích tôi rồi.

 

Khi đó anh ấy đeo máy quay, có thể loanh quanh trường cả ngày.

 

Thường xuyên nhìn thấy tôi vào căn-tin.

 

Anh ấy đã chụp rất nhiều ảnh của tôi, đều lưu trong máy ảnh của mình.

 

Nhưng anh ấy vẫn không dám tiếp xúc quá gần với tôi, sợ đột ngột quá, cũng sợ tôi không thích.

 

Mãi cho đến đêm giao thừa, tôi gọi video với bạn thân, anh ấy mới cảm thấy cơ hội đã đến!

 

14

 

Đăng ký kết hôn xong, lại đến lượt bố mẹ hai bên cuống cuồng lo lắng.

 

Bọn họ vội vàng bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, còn tôi và Lục Triệt thì ngọt ngào tận hưởng thế giới hai người của mình.

 

Cũng chính lúc này, tôi cuối cùng mới nhận ra chồng tôi, cũng là đàn anh năm xưa của tôi ưu tú đến mức nào.

 

Chỉ có thứ tôi không biết chứ không có chuyện gì mà anh không thể giải quyết được.

 

Từ những việc lặt vặt trong nhà cho đến các mối quan hệ rắc rối và các vấn đề khó khăn trong công việc, những chuyện khó nhằn đến mấy, chỉ cần qua tay anh ấy là mọi thứ đều trở nên rõ ràng, mạch lạc.

 

Đầu gối của tôi, cùng ánh mắt ngưỡng mộ, từ đó về sau đều dâng trọn cho anh ấy.

 

Lục Triệt rõ ràng cũng đã đắm chìm vào những lời tán thưởng mà tôi dành cho anh ấy, chỉ cần tôi ngọt ngào gọi một tiếng “chồng ơi” thì chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được.

 

Và nhờ có sự dẫn dắt không ngừng nghỉ của anh ấy, tôi nhanh chóng có đủ năng lực để tự mình xử lý công việc.

 

Còn anh ấy thì thường xuyên cảm thán dạy hết cho học trò thì thầy c.h.ế.t đói, bây giờ tôi đã không cần đến anh nữa.

 

“Sao lại thế được?”

 

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của anh ấy:

 

“Em có giỏi hơn nữa, nếu không có chồng làm hậu thuẫn thì cũng không làm được gì đâu.”

 

“Thật à?”

 

Mắt anh ấy sáng rực lên, còn tôi thì mỉm cười gật đầu chắc nịch.

 

“Đương nhiên rồi. Vợ chồng vốn là một thể, có anh bên cạnh nâng đỡ, em mới có thể bay cao hơn.”

 

Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi vẫn sẽ là một người tầm thường, chẳng có gì nổi bật.

 

Có thể tôi sẽ dũng cảm tỏ tình với anh ấy, hoặc cũng có thể cứ nhút nhát như vậy mãi, đến c.h.ế.t cũng chỉ còn lại nỗi tiếc nuối ở trong lòng.

 

Nhưng chính bước đi đầu tiên của anh ấy đã cho tôi dũng khí và sức mạnh, cũng tạo nên một mối nhân duyên đẹp như mơ này.

 

Tôi tin rằng, chỉ cần hai người có tình cảm với nhau, tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp.

 

Còn tôi và anh ấy sẽ hạnh phúc đến bạc đầu.

 

(Hoàn toàn văn)

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com