Tôi xuyên đến những năm 70, trở thành một đại mỹ nhân.
Lấy một người chồng trí thức cao, sinh một cô con gái xinh đẹp, lẽ ra phải có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
Nhưng sự thật lại là —
Bên trái là người chồng bị liệt nằm trên giường, bên phải là cô con gái xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, ngoài sân còn có một đám đàn bà chỉ tay vào tôi mà chửi: “Con đĩ thối! Đồ tiện nhân! Không có đàn ông thì sống không nổi à?”
Trong đầu tôi vang lên giọng nói đầy xấu hổ và phẫn uất của nguyên chủ: 【Tôi không phải! Tôi không làm! Không tin thì tôi c.h.ế.t cho các người xem!】
Nguyên chủ muốn tự sát, còn tôi thì thản nhiên vặn chặt nắp chai thuốc trừ sâu:
Nói hay đấy, nói đúng lắm — tối nay tôi sẽ ngủ với chồng cô đây!
01
Tôi xuyên đến đúng lúc đại đội đang chia lương thực.
Người khác được phát đầy một rổ khoai lang và khoai tây, còn nguyên chủ thì chỉ được nửa rổ dây khoai lang.
Dù có tiết kiệm thế nào, cũng không đủ ăn đến Tết.
Theo nguyên cốt truyện, cô ấy sẽ cầu xin trưởng thôn thương tình, cho thêm vài củ khoai nhỏ.
Kết quả là bị trưởng thôn ôm chặt lấy:
“Muốn ăn no cũng dễ thôi, ngủ với tôi một đêm là được. Chồng cô tàn phế rồi, chắc cô cũng thèm lắm nhỉ?”
Nguyên chủ bị dọa đến choáng váng.
Lão trưởng thôn này vốn được tiếng là đức cao vọng trọng, bằng tuổi với cha cô ấy, theo bối phận thì cô còn phải gọi một tiếng “bác”.
Đàn ông trong thôn ức h.i.ế.p cô đã đành, đến cả trưởng thôn cũng không tha.
Cô dĩ nhiên là thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, giãy ra rồi bỏ chạy về nhà, đến cái rổ cũng không dám mang theo.
Khó khăn lắm mới chạy về được đến nhà, quần áo rách bươm, tóc tai rối bù, giày rơi mất một chiếc.
Cô đầy bụng sợ hãi và tủi thân, định tâm sự với chồng,
Nhưng đổi lại chỉ là một trận mắng té tát xối xả.
“Lão trưởng thôn là người thế nào, cô còn dám lẳng lơ quyến rũ, ông ta cũng chẳng thèm liếc cô một cái đâu.”
“Ông đây sao lại cưới phải thứ tiện nhân như cô chứ. Nếu là tôi, tôi đã sớm uống một chai thuốc trừ sâu mà c.h.ế.t rồi!”
Cô ấy từng bước lùi lại, không dám tin rằng những lời như d.a.o cắt ấy lại phát ra từ miệng chính người chồng của mình.
Sự bắt nạt và chửi rủa của đám đàn bà ngoài sân cô còn chịu đựng được.
Nhưng khi con d.a.o mềm từ người đầu ấp má kề đ.â.m sâu vào tim, thì người phụ nữ ngây thơ và khờ dại ấy lại nghĩ đến cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch.
Một chai thuốc trừ sâu uống vào, cơ thể còn chưa lạnh hẳn.
Đã bị quấn trong một tấm chiếu rách, ném ra sau núi.
Người phụ nữ xinh đẹp tuổi hai mươi lăm ấy, khi c.h.ế.t không tên không họ, không bia mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Về sau người đời nhắc đến cũng chỉ là vài con số hời hợt:
Con đĩ nhà họ Dược...
Mà tôi, thì quyết định — sống sao cho xứng với cái tiếng lẳng lơ trắc nết ấy.
02
Giữa sân, nơi người qua kẻ lại tấp nập, tôi cởi nút áo, yếu đuối vô lực tựa vào người ông ta:
“Trưởng thôn à, chia cho tôi thêm chút lương thực đi, ông bảo tôi làm gì cũng được mà…”
Lão trưởng thôn sững người một chút, liếc nhìn đám đông xung quanh, nghiêm mặt nói:
“Vợ của Dược Lực, cô đang làm cái gì đấy—”
Rổ rơi bịch xuống đất, mấy cọng dây khoai lang lăn ra ngoài.
Tôi ôm lấy chân ông ta, vừa khóc vừa nói như hoa lê gặp mưa:
“Trưởng thôn, trước kia ông nói rồi mà, tôi ngủ với ông, ông sẽ chia cho tôi thêm chút lương thực.
“Giờ ông lại nuốt lời, nhà tôi đông miệng ăn thế này, sống sao nổi đây…”
Ông ta không ngờ tôi lại dám nói trắng trợn ra như vậy.
Gạt tôi ra, ông ta nghiêm mặt nói đầy chính khí:
“Lương thực của đại đội đều phân theo công điểm. Dược Lực thì liệt nằm ở nhà không làm được việc, công điểm của cô có bao nhiêu thì chia được từng ấy, chỗ cô nhận đã là đại đội ưu tiên lắm rồi.”
Nói xong còn thở dài, cúi người xuống đỡ tôi dậy:
“Biết là cô sống khổ, nhưng nhà nào mà chẳng khó? Cô được thêm thì người khác phải bớt, tôi biết tính sao đây?”
Ngực bị ông ta bóp mạnh một cái, tôi ngẩng đầu nhìn ông trưởng thôn, gương mặt ông ta vẫn là cái vẻ đạo mạo chính trực.
Dựa vào cái thời đại này, phụ nữ bị ăn h.i.ế.p cũng không dám kêu oan.
Chỉ tiếc rằng, tôi không phải người của thời đại này.
Nhất Phiến Băng Tâm
Lấy lại tinh thần, tôi giáng một cái tát thật mạnh khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
“Trưởng thôn, ông bóp đau tôi đấy!”
“Tôi... cô...!”
Dù là người từng trải như trưởng thôn cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, mặt in rõ năm dấu ngón tay, nửa ngày không nói nên lời.
Còn tôi thì thản nhiên lấy lương thực trong rổ tre của ông ta:
“Được rồi, ông đã sờ rồi, tôi lấy đồ cũng không sai.”
“Muốn ngủ với tôi thì đến nhà tôi, nhớ mang theo lương thực, tôi không cho ngủ chùa đâu.”
Tôi xách rổ đi ra ngoài, áo xộc xệch, mắt đỏ hoe, một lúc sau ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi.
Những lời chửi rủa sau lưng tôi chẳng thèm để tâm, chỉ có giọng nói vang lên trong đầu khiến tôi chững bước.
【Mất mặt quá! Cô hủy hết danh tiếng của tôi rồi, Dược Lực sẽ tức giận đấy!】