Thanh Danh Bại Hoại Rồi, Tôi Đại Sát Tứ Phương

Chương 10



20 

 

Đôi mắt đục ngầu của lão trưởng thôn bỗng sáng rực lên, nhìn tôi mà ánh mắt đầy thèm thuồng. 

 

Tôi ngồi xổm xuống, đối mặt với khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ta, nhìn con người trước mặt dần trùng khớp với con ác quỷ trong ký ức, tôi mỉm cười nhẹ nhàng: 

 

“Về nhà tôi đi.” 

 

Lão trưởng thôn cảm động đến mức rơi nước mắt: 

 

“Huyên Huyên à, con đừng thấy ta già mà coi thường, chứ thân thể ta còn khỏe lắm, theo ta con không thiệt đâu…” 

 

Thật đúng là cái thói c.h.ế.t cũng không chừa. 

 

Trần Huyên trong đầu tức điên lên, còn tôi vẫn bình thản: 

 

“Về nhà tôi, chui vào chăn của Hứa Dược Lực mà nằm. 

 

“Hai người các người — chuột với rắn một ổ, tiện thể ôm nhau sưởi ấm luôn đi.” 

 

Tôi đứng dậy, giơ chân đá liên tục hai phát: 

 

“Còn đứng đó làm gì? Cút!” 

 

Lão trưởng thôn run rẩy bỏ chạy. 

 

Con trai ông ta thấy thế liền bước tới, vừa xoa tay vừa cười nịnh: 

 

“Huyên… à không đúng, chủ tiệm Trần, hề hề… làm ăn ở Hàng Thành chắc tốt lắm nhỉ. 

 

“Cô xem, cùng là người trong làng, hay là giúp đỡ thằng con trai bất tài này của tôi một chút?” 

 

Hắn kéo gã thanh niên bên cạnh lại, nói nhỏ: 

 

“Mau, chào người ta đi.” 

 

Thanh niên liếc tôi một cái, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách. 

 

Tên con trai trưởng thôn cười gượng: 

 

“Thằng nhỏ này thật thà lắm, chỉ thích học hành thôi. 

 

“Cô yên tâm, thông minh lắm đấy.” 

 

Tôi cười nhạt: 

 

“Ồ, thông minh lại còn chăm chỉ học hành, vậy tốt nghiệp trường đại học nào thế?” 

 

Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ. 

 

Cả làng ai mà chẳng biết thằng nhỏ này thi cấp hai đến bảy năm vẫn trượt, về sau phát điên luôn, ngày nào cũng ôm sách, nhưng một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết đọc.

 

Đây từ lâu đã trở thành nỗi đau âm ỉ trong lòng cả nhà trưởng thôn. 

 

Trước kia, không ai dám nhắc đến. 

 

Còn bây giờ, tôi không những nhắc, mà còn nói thẳng tuột ra. 

 

Con trai trưởng thôn chỉ có thể gượng gạo mà cười. 

 

Tôi nhìn hắn thật sâu — thì ra hắn cũng biết cười, cũng biết nói chuyện tử tế. 

 

Chỉ là… phải xem người đứng trước mặt hắn là ai. 

 

Ở kiếp trước, tôi làm con gái hắn suốt mười ba năm, chưa từng được hắn nở một nụ cười, chưa từng nghe một lời dễ nghe. 

 

Mở miệng là: “Đồ sao quả tạ”, “Con tiện”, “Giống y như con mẹ đĩ của mày.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lúc nhỏ tôi từng oán hận mẹ mình, hận bà đã bỏ trốn, để tôi một mình đối mặt với địa ngục trần gian này. 

 

Nhưng sau khi lớn lên, tôi lại nghĩ… 

 

Chạy được một người là một người. 

 

Thấy tôi im lặng, con trai trưởng thôn lấy ra một phong bao lì xì, dúi vào tay tôi: 

 

“Chủ tiệm Trần, cô chỉ cần giúp một chút là được rồi. 

 

“Tấm lòng nhỏ thôi, mong cô nhận cho.” 

 

Tôi nhìn phong bao dày cộm ấy, rõ ràng là muốn bật cười… 

 

Vậy mà khóe mắt lại đỏ hoe. 

 

Kiếp trước hắn nuôi tôi lớn, cũng chẳng từng tiêu đến ngần ấy tiền. 

 

Vậy mà chỉ vì muốn cho con trai hắn thi lại vào cấp hai, hắn ép tôi nghỉ học từ năm lớp bảy, sớm gả cho người ta đổi lấy sính lễ. 

 

Mà sính lễ năm ấy — cũng là một phong bao dày cộp như vậy. 

 

【Phì! Cái đồ thiểu năng như nó, xe tải cũng kéo không nổi, có tiền thì đưa nó lên thành phố khám đầu óc đi cho rồi!】

 

21 

 

Trần Huyên chửi thẳng ra miệng, dạo gần đây cô ấy như khai thông được mạch nhâm đốc, chửi người còn bén hơn cả tôi. 

 

Có lần tôi trêu cô ấy: 

 

“Cô mắng người ta bằng mấy lời khó nghe như vậy, không sợ mất mặt sao?” 

 

【Danh tiếng với tôi là cứt chó! Huống chi, hắn làm chuyện xấu mà không thấy xấu hổ, tôi nói ra thì có gì mà ngại?】 

 

Mặt con trai trưởng thôn trông khó coi thấy rõ. 

 

Tôi chỉ mỉm cười: 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Làm ăn đâu dễ, còn phải xem anh có chịu được khổ không đã. Người như các anh thì rất hợp, tôi cho địa chỉ, cứ đến đó thử vận xem.” 

 

Hắn nhận tờ giấy tôi đưa, có chút lưỡng lự: 

 

“Xa thế à? Có chắc ăn không?” 

 

“Tôi đã liên hệ rồi, còn dám đi hay không là chuyện của anh. Tôi đi đây.” 

 

Trên đường quay lại, Trần Huyên bực bội hỏi: 

 

“Họ cả nhà đều là ác quỷ, sao cô còn giúp họ?” 

 

“Tôi đâu có giúp.” 

 

Tờ địa chỉ tôi để lại — là địa chỉ của bệnh viện tâm thần Hàng Thành. 

 

Đường xa mịt mù, lại chưa từng rời làng, kết quả tốt nhất chính là: c.h.ế.t luôn ngoài đường. 

 

Lên lại xe khách, tôi ngồi tựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng dặn dò: 

 

“Trần Huyên, cô còn nhớ tôi từng nói, 

 

“Nếu cô thể hiện tốt, tôi sẽ trả lại thân thể cho cô không…” 

 

【Tôi không cần! Tôi và Tinh Tinh đều không rời được cô!  Cô đừng đi, cô không được đi!】 

 

Trần Huyên lải nhải không ngừng, mãi đến khi tôi đồng ý không rời đi, cô ấy mới chịu im lặng. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com