Thanh Mai Huấn Trúc Mã

Chương 6



Phó Niên sững sờ, rồi ngay sau đó, anh nổi giận:

"Tống Vãn Ngọc!”

“Tôi bảo em đến xin lỗi, là vì tôi không muốn em bị cảnh sát bắt!”

“Em có biết làm những chuyện này là phạm pháp không? Có thể ngồi tù đấy!"

Anh nghiến răng, siết chặt lấy bàn tay đẫm m.á.u của tôi, cố gắng xem xét vết thương, trên gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng sốt ruột.

Giả tạo.

Tôi lạnh lùng rút tay về, giọng điệu thản nhiên:

"Nếu anh không tin tôi, vậy cứ báo cảnh sát đi. Để họ xử lý."

Tôi ghét nhất cái kiểu lập lờ nước đôi này của anh!

Lưu Thiên Thi chắc chắn không dám để cảnh sát điều tra.

Cô ta hoảng sợ, vội vàng níu lấy tay áo Phó Niên, rồi lao vào lòng anh:

"Xin anh đừng báo cảnh sát… Em không muốn để người khác biết rằng em đã bị vấy bẩn."

Cô ta khóc nức nở, giọng run rẩy kể lể:

"Nhà em nghèo lắm. Khi em còn nhỏ, gia đình đã định bán em đi rồi. Em được đi học đến bây giờ, đều nhờ có những người tốt bụng giúp đỡ.”

“Chị Vãn Ngọc chỉ là nhất thời phạm sai lầm thôi, em không trách chị ấy. Chuyện này, cứ để nó trôi qua đi!"

Càng tỏ ra đáng thương, Phó Niên càng thêm mềm lòng.

Quả nhiên, tôi nghe thấy giọng anh lạnh băng:

"Em không bẩn. Người bẩn là cô ta."

Đây là lần đầu tiên, anh nói với tôi những lời tàn nhẫn đến thế.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi chỉ thấy rằng…

Một cái tát vừa rồi vẫn còn quá nhẹ.

Tôi cười nhạt, giọng chế giễu:

"Phó Niên, hình như anh bị lú lẫn rồi."

Lưu Thiên Thi đắc ý nhìn tôi, trong ánh mắt đầy sự hả hê.

"Xin lỗi đi!"

Giọng Phó Niên lạnh lùng, hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, từ tốn cười nhạt:

"A Niên, anh thực sự không tin tôi sao?"

Anh sững người.

Anh rất hiếm khi thấy tôi khóc.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh định giơ tay lau nước mắt cho tôi.

Lưu Thiên Thi liền kéo mạnh tay áo anh, tiếng khóc càng lớn hơn.

Bàn tay Phó Niên…

Lơ lửng trong không trung.

Rồi cuối cùng cũng rút lại.

Phó Niên luôn được gia đình bảo bọc quá tốt.

Thế giới của anh lúc nào cũng đen và trắng rõ ràng, thiện và ác đều có một ranh giới tuyệt đối.

Nhưng giờ đây, chính sự lương thiện ngây thơ ấy… đã trở thành con d.a.o nhọn đ.â.m vào tôi.

Một kẻ sống trong tháp ngà chưa từng bị hiện thực vấy bẩn, đã đến lúc nếm trải sự tàn khốc của thế giới này rồi.

Tôi thực sự muốn biết..

Ngày anh nghe tin tôi c.h.ế.t và nhận ra bộ mặt thật của Lưu Thiên Thi, anh sẽ có vẻ mặt thế nào?

Liệu có khóc thảm hại hơn cả trong giấc mơ kia không?

Tôi mỉm cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Được thôi."

"Phó Niên, gọi cô ta qua đây, tôi sẽ xin lỗi."

Lưu Thiên Thi bước từng bước về phía tôi.

Tôi thấy rõ sự phấn khích trong mắt cô ta.

Cô ta nghĩ rằng cuối cùng cũng thắng tôi một lần.

Gương mặt đắc ý đó…

Thật sự khiến tôi buồn nôn.

Cô ta không hề biết.

Vì để có được tình yêu của Phó Niên, tôi đã tốn bao nhiêu công sức.

Tôi đã cố gắng trở thành kiểu người mà anh yêu thích, từng chút từng chút một.

Cuối cùng cũng khiến ánh mặt trời rực rỡ ấy chỉ chiếu rọi lên mình tôi.

Vậy mà cô ta lại hủy hoại tất cả.

Tôi bị bệnh tim, từ nhỏ đã ít nói, luôn bị xa lánh.

Chỉ có Phó Niên là người duy nhất đưa tay về phía tôi.

Lần đầu tiên được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, chính anh đã dắt tay tôi, dạy tôi từng quy tắc giao tiếp đáng ghét trong xã hội.

Mỗi khi tôi bị bắt nạt, anh luôn đứng ra bảo vệ tôi.

Dù gia đình anh chưa từng đồng ý để anh bên cạnh một đứa con gái bệnh tật như tôi.

Anh vẫn kiên trì chống đối, cố gắng học hành, từ một học sinh đội sổ leo lên lớp chọn, chỉ để có thể ở gần tôi hơn.

Vậy mà bây giờ…

Anh lại vì cô ta, mà tin rằng tôi là kẻ độc ác?

Tôi từng nghĩ rằng, tình yêu là thứ vĩnh cửu.

Nhưng tại sao…

Nó lại mong manh đến thế?

Tôi cúi đầu, nhìn gương mặt yếu đuối của "bông hoa trắng nhỏ".

Nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay.

Rồi hất thẳng về phía cô ta.

"Aaa!"

Lưu Thiên Thi thét lên thất thanh.

Nửa khuôn mặt bên trái của cô ta đẫm máu.

Phó Niên kinh hoàng nhìn tôi, đứng sững tại chỗ.

Chỉ một vết thương nhỏ, không đủ để khiến tôi phải vào tù.

Nhịp tim tôi đập nhanh điên cuồng, vì sự kích động lẫn đau đớn.

Tôi giơ hai tay về phía Phó Niên, nở nụ cười rực rỡ:

"Sao thế, A Niên? Anh muốn gọi cảnh sát bắt tôi à?"

"Cô điên rồi!"

Phó Niên siết chặt hàm, bế thẳng Lưu Thiên Thi lên, quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn tôi lấy một lần.

Tôi đứng tại chỗ, đập vỡ hoàn toàn chiếc lọ thủy tinh còn sót lại.

Tay ôm chặt lồng ngực, nơi trái tim đang nhói đau từng cơn.

Còn 15 ngày.

Tôi mở cuốn nhật ký.

【Không sao cả, anh ấy chỉ bị lừa thôi. Tôi không trách anh ấy.】

【Tôi không còn sống được bao lâu nữa, cũng không muốn nhìn thấy A Niên đau lòng.】

【 Vậy cứ để anh ấy nghĩ rằng tôi là một kẻ xấu xa đi.】


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com